Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 131

 

Điều này khiến cô càng thêm kỳ lạ với phản ứng của Viên Lam Ngọc Thiên lúc này, nhất là trên mặt cô ta từ đầu đến cuối luôn nở nụ cười, giống như thật sự có mối quan hệ chị em tốt với mình, nhưng chuyện này làm sao có thể

 

Lúc trước ở Hoàng thị, trước khi Lam Ngọc Thiên bị đuổi đi có nói câu “Lam Ngọc Anh, cô chờ đó cho tôi” vẫn còn văng vắng bên tại cô. “Không sao đâu.” Lam Ngọc Anh không dấu vết né tránh.

 

Lam Ngọc Thiên không nói, nhưng nụ cười trên mặt cô ta vẫn không hề suy giảm.

 

Lam Ngọc Anh nhìn nụ cười quái lạ đó của cô ta thì có chút sợ hãi, lỗ chân lông trên cánh tay cũng no ra.

 

Lam Ngọc Thiên cầm chiếc túi hàng hiệu trên tay, ngọt ngào nói: “Bên này em còn có chút chuyện, chị chơi vui vẻ nhé!”

 

Nói xong câu này, hai người tách ra hai nơi.

 

Lam Ngọc Anh nhìn theo bóng lưng của Lam Ngọc Thiên, sống lưng lạnh toát, trong lòng luôn có dự cảm không hay rằng đối phương đang làm chuyện gì đó xấu xa.

 

Lam Ngọc Thiên đi thẳng đến chỗ khúc quẹo không ai thấy, cô ta dừng bước.

 

Đứng ở đó là một chàng trai trong trang phục bồi bàn, trông như đến từ vùng nông thôn, bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời: “… Làm như vậy không sao chứ?”

 

Lam Ngọc Thiên trợn to hai mắt: “Bảo cậu đi làm thì đi đi, ở đâu ra mà làm lời thế”

 

Trở lại phòng bao, Nguyễn Phong cười hỏi cô: “Sao lại chậm như vậy?

 

Anh vẫn luôn như vậy, tuy rằng nét mặt trông có vẻ rất nghiêm túc, nhưng khi cười lên, cái loại cảm giác kinh khủng đó không còn nữa, mà giống như ánh mặt trời ấm áp giữa những ngày mùa đông lạnh lẽo, hơn nữa mỗi lần nói chuyện với cô, anh đều kiên nhẫn và dịu dàng như thế.

 

Lam Ngọc Anh đột nhiên nghĩ đến Hoàng Trường Minh.

 

Nếu là anh, lần nào anh cũng quát lên với cô.

 

Lam Ngọc Anh giải thích: “Vừa nảy không cẩn thận va vào người ta.” “Lam Ngọc Anh, em lúc nào cũng như vậy!” Tiêu Thành Vân ngồi bên cạnh anh ấy nói chen vào, phối hợp cười lớn: “Anh Phong, để em nói cho anh biết, lần trước cô ấy còn đi vào phòng vệ sinh nam!.” Lam Ngọc Anh lúng túng. “Được rồi, đừng trêu cô ấy nữa!” Nguyễn Phong giải vây cho cô, đưa cho cô một đĩa quả óc chó. “Quả óc chó trong đĩa hoa quả này khá ngon, anh mới vừa bóc, em thử xem, bổ não đó.”

 

Lúc này Lam Ngọc Anh mới để ý thấy anh ấy đang cầm một chiếc kẹp sắt trên tay, trong chiếc gạt tàn chứa đầy vỏ quả óc chó. “Xem mình là con nít hả, còn để người ta đút mới ăn?” Nguyễn

 

Phong cố ý trêu chọc cô.

 

Lam Ngọc Anh ngơ ngác.

 

Đột nhiên cô nhớ đến một ngày nào đó trước đây, Hoàng Trường Minh muốn ăn quả óc chó và bảo cô bóc ra, bóc xong thì bảo cô đút cho anh, sau đó môi mỏng lấp kín miệng cô, cho hết quả óc chó vào miệng cô, sau đó anh nói với cô rằng cái này mới gọi là đút… “Anh Anh?” Nguyễn Phong gọi hai tiếng.

 

Lam Ngọc Anh hoàn hồn, vội vàng lắc đầu: “Ừm, không phải…”

 

Cô cầm quả óc ở trong đĩa, bỏ vào miệng và nhai từ từ.

 

Hôm nay cô bị sao vậy? Cứ một chốc là sẽ nhớ đến anh

 

Nguyễn Phong ngồi ở bên cạnh vẫn im lặng, nhưng trong lòng khẽ chùng xuống, Anh Anh của anh chưa bao giờ thất thần trước mặt anh…

 

Sau khi ăn tối tại bàn tròn, Tiêu Thành Vân kéo Nguyễn Phong đi chơi bida, Lam Ngọc Anh cũng bị kéo đi làm trọng tài, chơi hai ván, Tiêu Thành Vân rêu rao nói cô không công bằng, đuổi cô trở lại ghế sofa.

 

Trong phòng bao của câu lạc bộ có rất nhiều loại như màn hình chiếu, còn có loa hát karaoke.

 

Lam Ngọc Anh bầm hai bài hát, khi cô lướt qua chọn một số trích đoạn Hoàng Mai hí, cô dừng lại, giọng nói trầm lắng và giọng điệu ngang ngược của ai vắng vắng bên tại cô, cuối cùng cô rút tay về.

 

Có tiếng gõ cửa, người phục vụ bước vào.

 

Vừa nảy Tiêu Thành Vân gọi một ít đồ uống giải khát sau bữa tối, tất cả đều được bày biện tinh xảo trên bàn trà, trong đó có hai ly cocktail mang đến cho hai người đàn ông đang chơi bida bên kia.

 

Lúc ăn tối, Lam Ngọc Anh cũng đã uống hết nửa chai bia.

 

Nguyễn Phong lo lắng cô sẽ không thoải mái nên đặc biệt gọi cho cô một cốc trà bưởi mật ong để giải rượu.

 

Lúc người phục vụ đặt nó lên bàn, dặn dò một câu: “Để lạnh sẽ không ngon đâu!” “Tôi biết rồi, cảm ơn.” Lam Ngọc Anh gật đầu.

 

Hai tay cô bưng cái ly lên, thổi thổi rồi uống hai hớp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK