Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 347

Thanh toán xong, Lê Tuyết Trình cùng cô đi xuống thang máy cuốn một cách tự nhiên.

Lam Ngọc Anh chú ý thấy trong lòng đối phương ôm hai ba cuốn sách dạy nấu ăn rất rõ ràng, có vẻ cũng chú ý thấy ánh mắt cô, Lê Tuyết Trinh tươi cười giải thích: “Tôi không biết nấu ăn, gần đây đang định học. Có thể kiếp trước tôi có thù với nồi niêu trong bếp chăng, lần nào làm cũng không ra gì. Ban nãy tôi có chọn hai cuốn sách, hy vọng có thể giúp ích “

“Cô Ngọc Anh, cô mua nhiều đồ ăn như vậy, chắc có nấu ăn rất giỏi phải không?”

“Cũng tạm.” Lam Ngọc Anh nói một câu.

“Vừa nhìn cô là biết tay dao tay thớt rồi. Nếu có cơ hội, có thể nhờ cô dạy thì tốt quá rồi.” Suốt cả quá trình, Lê Tuyết Trinh luôn giữ nụ cười dịu dàng, ngữ khí cũng ôn hòa: “Ai cũng bảo muốn giữ trái tìm người đàn ông trước hết phải giữ được cái dạ dày. Cô đừng cười chê tôi, tôi cũng nghĩ vậy đấy. Thế nên tôi muốn cố gắng học nấu ăn thật ngon, như vậy sau này kết hôn mới có thể làm tốt chức trách một người vợ “Vâng.” Lam Ngọc Anh gật đầu qua loa.

Cô cảm thấy huyệt thái dương đang giật lên đau nhức, nhất là khi cúi đầu nhìn chỗ xương sườn của mình, trông mới khôi hài làm sao.

“Tôi vừa về nước chưa có bạn bè gì, gặp ai là cũng nói nhiều vậy đấy. Cô Ngọc Anh, cô đừng để ý nhé.” Lê Tuyết Trinh nói tới đây, biểu cảm có phần áy náy.

Lam Ngọc Anh lắc đầu.

Cuối cùng thang máy cũng dừng lại, cổ miễn cưỡng thở phào, khỏe miệng hơi cứng đờ lại.

“Cô Ngọc Anh, cô sống ở đâu?” Lê Tuyết Trinh nhìn cô: “Tài xế của tôi đang đợi bên đường, tiện thể cho cô đi nhờ nhé?”

“Cảm ơn cô, không cần đầu.” Lam Ngọc Anh không cần suy nghĩ, lập tức từ chối.

“Reng reng reng…”

Bổng nhiên chuông báo cháy của tòa nhà đột ngột kêu ầm ĩ.

Siêu thị vốn dĩ ở tầng một, bên trên là trung tâm thương mại, bỗng nhiên xung quanh trở nên rất hỗn loạn.

Vốn có rất nhiều người đang nhàn nhã đi dạo và mua sắm, lúc này tất cả ủn lại thành một đống. Các nhân viên và bảo vệ kịp thời xuất hiện duy trì trật tự, cầm loa thông báo và di tản dòng người về phía cầu thang thoát hiểm an toàn.

Nhưng cho dù là vậy, họ vẫn như bầy ong vỡ tổ.

Lam Ngọc Anh bị đám đông xung quanh chen lấn, đứng không vững, chiếc túi trong tay chẳng biết đã rơi mất từ lúc nào, cô cũng không thể nhặt nổi.

Khi tan làm qua đây, cô đi đôi giày để thấp cao khoảng ba, bốn phân. Lúc cả đám đông chạy vào cầu thang thoát hiểm, có người va vào cô, làm để giày của cô mắc kẹt vào bậc cửa. Một tiếng giòn tan vang lên, cả người cô ngã nhào về phía trước, cũng may có Lê Tuyết Trinh ở bên nhanh tay đỡ lấy cô.

“Cô Ngọc Anh, cô không sao chứ?”

Lam Ngọc Anh lắc đầu, cảm kích nói một câu: “Cảm ơn cô.”

“Không có gì.” Lê Tuyết Trinh mim cười, nhìn xuống chân cô và hỏi: “Sao, vẫn đi được chứ?”

Lam Ngọc Anh gật đầu ra hiệu mình vẫn đi được, hai người bị cả đoàn người đẩy chạy ra phía ngoài.

Cuối cùng cũng ra tới nơi, trung tâm thương mại đã bị phong tỏa, một vài người khách và người dân xung quanh đều vậy lại xem. Tình hình có vẻ không quả nghiêm trọng. Tầng hai có một cửa hàng đồ hiệu có dây điện chập cháy, làm bùng lửa. Đội phòng cháy chữa cháy đã có mặt rồi.

Lam Ngọc Anh nhảy sang bên cạnh vài cái, bám tay vào cột đèn, cởi chiếc giày gãy gót ra kiểm tra.

Hình như mắt cá chân của cô đã bị trẹo, hơi sưng lên. Cô dùng tay ấn nhẹ lên, lập tức cảm thấy cơn đau buốt tim truyền tới.

Cô cúi người nhật lại giày lên để đi, nghĩ bụng lát nữa đành phải bắt xe về nhà thôi. Cũng đen đủi thật, không ngờ lại gặp đám cháy, đồ mua được trong siêu thị mất hết rồi, không biết có thể tìm lại không, cho dù tìm lại được chắc cũng đã bị giảm nát bét.

Đang chuẩn bị đứng thẳng lên thì trước mặt bỗng dưng có một bóng dáng cao lớn sải bước đi về phía cô.

Bước chân rất nhanh, cô còn chưa kịp hoàn hồn người ấy đã tới trước mặt.

Lam Ngọc Anh ngẩn người, nhìn gương mặt gần trong gang tấc, vô thức kinh ngạc hỏi: “Sao anh lại ở đây? “Chân em sao vậy?”

Hoàng Trường Minh không trả lời mà hỏi đồng thời.

Lam Ngọc Anh còn chưa kịp lên tiếng, sau lưng bỗng dưng vang lên tiếng gọi: “Trường Minh.

Cô cứng đờ người, suýt nữa thì quên mất mình vừa gặp Lê Tuyết Trinh trong siêu thị, và hai người cùng ra ngoài ban nãy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK