Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 138

 

Sau khi mua xong, cô ra bờ sông đi dạo một vòng, lúc trở về cô thấy có một chiếc Land Rover màu trắng đang đỗ trước cửa nhà cô.

 

Lam Ngọc Anh chóng mặt khi nhìn số năm số tám trên biển xe.

 

Sau khi cô bước vào cửa, cô thấy một bóng người cao lớn đang đứng ở giữa sân, đôi mắt sâu thẳm của anh vừa liếc qua cô thôi cũng đủ để trái tim cô đập thình thịch.

 

Lam Ngọc Anh nghi ngờ mắt mình có vấn đề

 

Cô ra sức chớp mắt, muốn xóa đi bóng dáng trước mắt, đôi mắt thâm thủy kia cũng đang liếc nhìn cô.

 

Trong đầu cô như có dòng điện chạy qua.

 

Cô lúng túng đi tới, đưa tay chỉ vào người đàn ông vừa từ trên trời rớt xuống: “Anh.” “Em ngốc à?” Thấy bộ dạng ngu ngốc của cô, Hoàng Trường Minh nhếch môi cười.

 

Lam Ngọc Anh gật gật đầu, sau đó lại lắc lắc đầu.

 

Trên mặt cô hiện lên vẻ bối rối, cô vẫn chưa load kịp. Tại sao anh lại ở đây?”

 

Không thể trách cô được, ai bảo Hoàng Trường Minh đột nhiên xuất hiện ở đây.

 

Lúc này bà ngoại từ trong nhà đi ra, trong tay cầm lá trà không biết từ đầu ra, giơ tay về phía cô. “Con bé này, đứng ngày ra đó là gì không biết châu không mau dẫn Trường Minh vào nhà ngồi!” “Vâng!” Lam Ngọc Anh trả lời.

 

Vừa vào phòng, bà ngoài đã chỉ huy cô đi nấu nước pha trà.

 

Cầm ấm trà bốc khỏi, Lam Ngọc Anh không thể rời mắt khỏi anh: “Anh đến đây từ khi nào?”

 

Anh vẫn mặc bộ vest thủ công thường mặc, cổ tay áo sạch sẽ gọn gàng, có khảm mã não đỏ, giống như vừa bước ra từ một cuộc họp hội nghị. “Vừa đến.” Hoàng Trường Minh hờ hững trả lời. “Cháu vừa rời khỏi nhà không bao lâu thì Trường Minh đến, bà còn định bảo chủ gọi điện cho cháu về!” Bà ngoại ở bên cạnh trả lời, sau đó tươi cười nói với Hoàng Trường Minh: “Trường Minh, chắc cháu chưa ăn sáng đầu nhỉ? Đúng lúc bà với Ngọc Anh cũng định ăn sáng, cháu cùng ăn với chúng ta đi!”

 

Chiếc bàn gỗ tròn cũ kĩ cũ kỹ, bát đũa mang lên cũng có chút không đủ.

 

Ở nông thôn không giống như thành phố bữa ăn rất đơn giản, mì nấu với canh trứng trong một nổi sắt lớn, hầu hết mọi người đều ăn không quen. “Trường Minh, mau ăn đi

 

Bà ngoại đặt bát đũa trước mặt Hoàng Trường Minh, trong mắt trần dầy ý cười. Lam Ngọc Anh đặt bắt dưa muối hàng xóm cho lên bàn, không khỏi có chút chất vật nhìn Hoàng Trường Minh.

 

Anh củi đầu nói cảm ơn, sau đó cầm lấy đũa, tiế bắt lên giống như bà ngoại.

 

Giống như cái lần bọn họ đi chợ mua thức ăn, anh cau có, khó chịu nhưng cũng không phản nàn hay cần giận.

 

Lam Ngọc Anh do dự hỏi: “Nếu ăn không quen, tôi lấy cho anh một cốc sữa bò nóng nha?” “Không cần” Hoàng Trường Minh lắc đầu từ chối. Sau đó, dưới đôi mắt tươi cười của bà ngoại, anh ăn hết một tô mì.

 

Ăn xong bữa sáng, sau khi Lam Ngọc Anh rửa xong bát đũa thì bị bà ngoại gọi vào phòng, bà kín đảo đưa cho cô hai tờ Bác Hồ để cô đi mua thêm thức ăn về, cô nói cô không cần, cô có tiền nhưng bà ngoại vẫn kiên trì nhét tiền cho cô.

 

Lam Ngọc Anh hiểu tâm ý của bà, cho nên không từ chối nữa.

 

Khi bước ra khỏi sân, Hoàng Trường Minh cũng đi theo: “Tôi đi với em “Không cần.” Lam Ngọc Anh nhìn chìa khóa xe trong tay anh “Lên xe!” Hoàng Trường Minh vứt cho có một câu, sau đó ngồi vào vị trí lái xe đồng thời khởi động xe.

 

Lam Ngọc Anh thấy vậy thì không còn cách nào khác là chui vào trong xe.

 

Nông thôn khác với thành thị, vừa mới đạp chân ga được hai phút đã đến nơi, Land Rover dừng trước căn nhà hai tầng ở đầu thôn, bên cạnh biển hiệu treo đầu đồ ăn vặt, có không ít người mang theo thịt heo hoặc đồ ăn từ trong đầy bước ra. “Khu!” am Ngọc Anh sở mũi làm dịu bầu không khí xấu hổ: “Ở đây ít nhà, cho nên khá gần nhau!”

 

Yết hầu Hoàng Trường Minh giật giật, trên mặt xẹt qua một tia không tự nhiên.

 

Lam Ngọc Anh cầm rổ đựng đồ ăn xuống xe, nổi với anh: “Anh ở đây đợi tôi!”

 

Có thể là vừa làm ra hành động xấu hổ cho nên Hoàng Trường Minh không cố chấp nữa.

 

Lam Ngọc Anh mua không ít thức ăn theo yêu cầu của bà ngoại, sau khi mua xong cô đi ra xe, vừa mở cửa xe ra đã thấy Hoàng Trường Minh ngồi ở ghế lái, ngứa đầu về đẳng sau, đôi mắt thẩm thủy hơi khép lại.

 

Tiếng đóng cửa khiến anh tỉnh mà tốc độ mở mắt ra có vẻ hơi chậm chạp

 

Lam Ngọc Anh nhận thấy sự mớt mới dưới mi mắt của anh, hỏi: “Anh không nghỉ ngơi đầy đủ sao?” “Ừ” Hoàng Trường Minh nhẹ giọng trả lời: “Tối hôm qua giải quyết không ít công việc, làm xong thì lại xe đến đây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK