Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 17

Không lâu sau, có thông báo cho cô giao rượu. Chính là cái phòng mà Hoàng Trường Minh đang ở. Không có ai ở đó để có thể nhờ vả, cuối cùng cô đành bặm môi, cản răng gõ cửa đi vào.

Bên trong không có ai hát, nhạc cũng đã ngừng. Trong phòng chỉ có ánh đèn sân khấu sặc sỡ, đám bạn bè của anh ta cũng không biết đang ở đâu. Chỉ còn lại mỗi một mình Hoàng Trường Minh. Khuôn mặt nửa sáng nửa tối của anh ta dưới ánh đèn màu trông vô cùng cao ngạo mà lại tuấn mỹ vô cùng.

Lam Ngọc Anh phải thừa nhận rằng anh ta quả thực là một người đàn ông rất hấp dẫn.

Chỉ cần anh ta xuất hiện, chậm rãi gõ tàn thuốc vào gạt tàn thì mấy cô phục vụ vừa gặp mặt ät không thể nào mà không điên đảo!

Lam Ngọc Anh cố gắng không nhìn vào mặt anh ta, nín thở nghiêng người xếp những chai rượu xuống bàn, mở nắp chai và định nhanh chân chuồn thẳng ra ngoài. Hoàng Trường Minh không nhìn lên, nhưng những ngón tay thon dài của anh ta lại chỉ về phía cô.

“Rót rượu cho tôi.”

Lam Ngọc Anh không nhúc nhích.

Hoàng Trường Minh ngậm điếu thuốc trong miệng, nói giọng thách thức: “Nếu không muốn rót thì cứ gọi quản lý vào đây!”

Gì vậy? Trường hợp này thì có bị quản lý trừ hết tiên lương ca hay không?

Lam Ngọc Anh tính toán thật nhanh, vội vàng cười thật tươi và nói: “Quý khách, để tôi rót rượu cho anh…”

Cô bỏ viên đá vào trong ly, bàn tay cầm chai rượu run lên, bởi vì dù không nhìn lên, cô cũng có thể cảm giác được hai mắt anh ta đáng dán chặt vào người mình, làm toàn thân cô như sắp bốc cháy!

Lam Ngọc Anh liếc nhìn cánh cửa bằng đuôi mắt, cảm thấy hối tiếc vì đã đóng cửa khi cô bước vào.

Cây dao nhỏ luôn để trong túi lúc này lại không mang theo…

Lam Ngọc Anh hít một hơi thật sâu, đặt toàn bộ cơ thể vào trạng thái cảnh giác cao độ. Nếu anh ta xử sự không tốt, cô sẽ chạy ra với tốc độ 1000 ki lô mét một giờ, nếu không sẽ hét lên, dù sao cô cũng có nhiều người quen ở đây…

Đột nhiên, bàn tay cô bị một bàn tay to che lại.

Rồi nhẹ nhàng nảm chặt!

Lam Ngọc Anh giật bản mình! Đầu óc lúc này còn đang đang mải mê suy tính về kế hoạch đào thoát, mà không ngờ gã xằng bậy này đã dám động thủ ngay khi còn chưa kịp tính toán xong.

Cô giật mình đang định chạy ra ngoài với tốc độ 1000 km/ giờ thì lại nghe thấy hẳn nói một cách thản nhiên.

“Lam Ngọc Anh, đi theo tôi được không?”

Cái gì? Cái gì?

Lam Ngọc Anh tưởng rằng mình nghe nhầm.

Cô ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn anh ta, rồi nhìn sang điếu thuốc đang hút đến gần đầu mút của trên tay anh ta, thậm chí còn quên cả rút tay về.

Đôi mắt sâu thảm của Hoàng Trường Minh tập trung nhìn chằm chăm vào gương mặt cô.

Ánh mắt đó ôm chặt lấy cô, phần tối nhất trong mắt anh ta toát lên một khát vọng thâm kín.

Lúc ăn tối, anh không thể không nhìn cô…

Nếu không, anh ta, một người luôn dành ưu tiên cho công việc, sẽ không bỏ một bữa ăn quan trọng mà đến quán rượu để giết thời gian.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK