Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 419

Uống ly cuối cùng xong thì nằm lăn ra ghế sofa, nhìn say mà như không say.

Lam Ngọc Anh cũng hơi lo lắng: “Tiêu Thành Vân sẽ không sao chứ?”

“Không cần để ý tới anh ta, gần đây tâm trạng anh ta vẫn luôn bất thường như vậy.” Nguyễn Phong xua tay tỏ ý không cần lo lắng.

Lam Ngọc Anh thấy Tiêu Thành Vân đang cầm vòng ngọc phật, nghĩ đến ý nghĩa đặc biệt của cái kia cũng bớt lo lắng.

Không có Tiêu Thành Vân, bàn ăn chỉ có hai người họ, Lam Ngọc Anh hơi căng thẳng.

Sau lần gọi điện ở sân bay, Nguyễn Phong nói cho cô biết Hoàng Trường Minh có vị hôn thê và bảo cô chia tay với anh, về sau không liên lạc gì nữa, lần này chắc chắc lại hỏi quan hệ của hai người bọn cô đã cắt đứt chưa.

Vẻ mặt Nguyễn Phong nghiêm túc nhìn cô, ánh mắt vẫn ấp áp như vậy, anh ấy mở lời trước: “Chuyện của em với Hoàng Trường Minh, Thành Vân đã nói hết rồi.”

“Em…” Lam Ngọc Anh cắn môi.

“Nói thật thì anh không nghĩ rằng anh ta lại từ chối hôn ước, anh thật sự thấy rất bất ngờ đấy.”

Lam Ngọc Anh mấp máy môi nhưng không lên tiếng, cô thật sự cũng không tin.

Nguyễn Phong cười một cái, sau đó nói với giọng nghiêm túc: “Chẳng qua là, Ngọc Anh, không có người đàn ông nào chân thành vì một người phụ nữ mà vứt bỏ vinh hoa phú quý, phụ nữ vĩnh viễn chỉ là tầng sau, sự hy sinh của người đàn ông trong tình yêu rất nhỏ bé, nhất là loại người như Hoàng Trường Minh, anh vẫn hy vọng em có thể giữ được tỉnh táo.”

Lam Ngọc Anh cau mày, chỉ nói một câu: “Em tin anh ấy.” Mặt trời lặn về phía tây, Lam Ngọc Anh xuống xe buýt.

Nguyễn Phong với Tiêu Thành Vân đều uống rượu nên cô không dám để ai đưa về.

Thấy chiếc xe Land Rover màu trắng dưới lầu, cô kinh ngạc, vị trí xe không dịch, giống như lúc cô đi vậy.

Cô bước nhanh lên lầu, mở cửa đúng như dự đoán, tầng cao nhất tủ đựng giày là một đôi giày da của nam.

Hai mắt ngó nhìn bên trong, trong phòng khách thoảng ra mùi thuốc lá.

Đổi dép vào nhà, tí nữa cho là mình đã vào nơi huyền ảo nào đó, không khí bao trùm một màu trắng như sương, rất cuộc là đã hút bao nhiêu vậy.

Như nghe tiếng bước chân, bóng lưng Hoàng Trường Minh ngồi trên ghế cứng đờ.

Ngay sau đó dứt khoát đạp điều thuốc trong tay, cầm quyền tạp chí trên bàn giả bộ như không có chuyện gì xảy ra.

Lam Ngọc Anh đi tới, lông mày anh nhưởng lên một chút, như người phía trước có cái gì đó rất hấp dẫn.

Cô đặt túi xách trên vai xuống, kinh ngạc hỏi: “À, không phải hôm nay anh có công việc gì à? Sao trở về sớm vậy?” “Ừ.” Hoàng Trường Minh mấp môi nói.

Lam Ngọc Anh xua xua khói trước mặt cho tản bớt: “Rốt cuộc anh hút bao nhiều rồi vậy?”

“Mấy điều.” Hoàng Trường Minh nhẹ nhàng nói.

Một, hai, ba…

Đếm hết cả ngày cũng không biết có bao nhiêu đuối, Lam Ngọc Anh thu dọn đống thuốc bỏ trong gạt tàn.

Liếc nhìn người nào đó đang giả vờ, đột nhiên trong đầu nghĩ đến khả năng nào đó, khóe miệng cô giật giật, dò xét hỏi: “Hoàng Trường Minh, anh không ra ngoài đúng không?”

“Đừng quấy rây, anh đang đọc báo!”

Hoàng Trường Minh vội ngắt lời.

“Hoàng Trường Minh, anh câm ngược kìa…” Lam Ngọc Anh tốt bụng nhắc nhở.

Vẻ mặt Hoàng Trường Minh lúng túng, gập quyển báo nhét vào ngăn bàn.

Hoàng Trường Minh như một đứa trẻ giận dỗi, đứng dậy bỏ vào phòng ngủ.

Lam Ngọc Anh ngẩn ngơ, mấy giây sau mới đi theo vào, thấy anh nằm gối đầu lên hai tay, mắt nhắm như đang ngủ nhưng trên mặt lại viết rõ ràng bốn chữ: Cách xa tôi ra”

Cô nhẹ nhàng nằm sang nửa giường bên kia.

Đợi nửa ngày mà thấy anh không có ý tỉnh lại.

Đưa tay đẩy nhẹ một cái, không phản ứng.

Lại dùng một ngón tay đâm đâm vào cơ bắp rắn chắc, cuối cùng anh cũng phản ứng tránh tay cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK