Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 844

Lam Ngọc Anh thực sự chẳng muốn sống nữa, cô xấu hổ vùi mặt vào ngực anh để giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.

Cuối cùng cũng về đến biệt thự, Lam Ngọc Anh loạng choạng bước vào trong, thím Lý. cô như thế thì vội vàng đi ra đỡ: “Cô Ngọc Anh, cô không sao chứ?”

“Cháu không sao” Lam Ngọc Anh lắc đầu.

Sau khi mang dép vào, cô nghiêm túc nói: “Thím Lý, sau này đừng kết luận bừa những chuyện không chắc chắn.”

Cô nói xong thì khoát tay áo, chậm như ốc sên leo lên lầu, bỏ lại thím Lý ngơ ngác tại chỗ.

Sau khi đưa cô về biệt thự, Hoàng Trường Minh lái xe quay lại Hoàng Oanh, đến lúc gọi điện thoại xong và trở ra, trên bàn làm việc đã có vài tờ tài liệu quan trọng đang chờ anh ký tên.

Ngay sau khi bóng dáng cao lớn bước nhanh qua như gió, một cái đầu ló ra khỏi vách ngăn bàn làm việc, đây là nhân viên nữ gặp ở khách sạn trước đó: “Mọi người hãy đoán xem, ban nãy tôi đến khách sạn đưa tài liệu cho khách hàng đã gặp ai?”

“Ai thế?” Những người khác khó hiểu.

“Tổng giám đốc Minh của chúng ta!” Nữ nhân viên cười gian xảo: “Anh ấy đưa cô Ngọc Anh đi thuê phòng, tôi đã nhìn thấy tận mắt! Chậc, không ngờ Tổng giám đốc Minh của chúng ta cũng có mặt thú tính quá mức như vậy, đang giờ làm việc mà bỏ ngang đi ấy ấy. Với lại tôi có hỏi nhân viên khách sạn rồi, tận hai tiếng đồng hồ, đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân.”

“Hai tiếng, Tổng giám đốc Minh mạnh thật đấy!” Cách đó không xa, hai bóng người đang đứng nghỉ chân đã nghe được toàn bộ cuộc đối thoại hăng say kia.

Tiêu Thành Vân nhìn sang Lê Tuyết Trinh. Hôm nay cô ta ăn mặc rất tao nhã, nhưng nụ cười trên mặt lúc này đang dần cứng đờ. Tiêu Thành Vân bèn cau mày hỏi: “Tuyết Trinh, em vẫn chưa từ bỏ đúng không?”

Lê Tuyết Trinh mín môi thành một đường thẳng, nhẹ giọng nói: “Em có thể từ chối trả lời câu hỏi này không?”

Mặc dù cô ta không trả lời có hay không, nhưng loại trốn tránh này đã giải thích rõ ràng rồi, Tiêu Thành Vân không đành lòng nên thuyết phục cô ta: “Tuyết Trinh, em biết rõ anh ta..”

“Thành Vân!” Lê Tuyết Trinh run giọng ngắt lời anh ấy.

Đôi mắt đẹp rũ xuống, ngay cả mái tóc xoăn sau đầu cũng xõa xuống như thác nước, rất đáng thương, nhưng một dấu vết ác độc lại nhàn nhạt ẩn hiện sâu trong đáy mắt dưới lớp lông mi dài che phủ.

Khi nhìn thấy điều này, Tiêu Thành Vân chỉ thở dài không nói gì thêm.

Lê Tuyết Trinh lại ngẩng đầu cười lộ ra hai cái lúm đồng tiền, “Đừng cứ nói tới em, anh xem anh đi, đến bây giờ vẫn chưa có một người ở cạnh. Anh nên tìm một cô gái tốt có thể ở cạnh chăm sóc anh”

“Anh chưa gặp được người mình thích, có lẽ duyên phận chưa tới!” Tiêu Thành Vân cười nhẹ, che giấu suy nghĩ. Hai người đứng rất gần, hôm nay Lê Tuyết Trinh lại đi giày cao gót, nhìn từ góc độ của cô ta có thể thấy có một sợi dây đỏ quấn quanh cổ anh, có thứ gì đó dưới dây cổ treo lủng lẳng, cô ta biết đó là tượng Phật ngọc nhỏ.

Cô ta thu hồi ánh mỉm mắt cười, làm bộ như không thấy gì “Đi thôi, vào phòng làm việc của anh!”

Tiêu Thành Vân gật đầu và đưa cô ta vào văn phòng. Sau khi dùng xong bữa tối, Lam Ngọc Anh vừa đi lên lầu liền trực tiếp vào phòng con trai.

Ban ngày cô bị anh lăn lộn ở khách sạn cả buổi, bây giờ cô không dám ngủ lại với anh, ai biết ý xấu của anh đã hết chưa, nếu chưa hết không phải là cô lại bị anh ức hiếp thêm lần nữa sao? Nếu vậy cho dù anh có không kiệt sức thì cô cũng sẽ mệt mỏi tới ngất xỉu.

Đậu Đậu nhỏ sau khi tắm xong nhìn rất mềm mại, dễ thương như chú gà con. Thấy cô đột nhiên đẩy cửa đi vào, cậu bé kinh ngạc nhìn cô “Cô à?”

Lam Ngọc Anh cúi người ôm lấy cậu bé, sờ sờ mái tóc mềm mại của cậu bé, dịu dàng nói: “Bé cưng, tối nay cô ngủ với cháu được không?”

“Được ạ” Bé cưng vui vẻ gật đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK