Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 568

Còn chưa kịp đặt điện thoại xuống thì Hoàng Trường Minh đã gọi đến, thậm chí không có lời dạo đầu mà hỏi thẳng cô đang ở đâu. Cô vừa trả lời xong, anh lại trực tiếp cúp máy, khiến cô chẳng hiểu ra sao.

Lam Ngọc Anh mím môi, ném điện thoại lên sofa rồi vào nhà bếp, lục lọi tủ lạnh xem tối nay ăn gì. Cô cầm hai quả trứng gà, tối qua vẫn còn dư cơm nguội nên có thể làm cơm chiên trứng.

Cô vừa quấy trứng, cắt hành lá, sau đó đặt chảo lên bếp thì tiếng gõ cửa bỗng vang lên. Lam Ngọc Anh vội tắt bếp, nhanh chóng chạy ra ngoài cử.

Cô ghé vào mắt mèo thấy khuôn mặt cương nghị của Hoàng Trường Minh, không khỏi nhíu mày, không biết anh đến tìm mình có chuyện gì. Tính thời gian, nếu cô không nhầm thì có lẽ sau khi cúp máy, anh đã lái xe đến đây luôn.

“Mở cửa!”

Dường như biết cô đang ở trong nhà, giọng nói trầm thấp của anh vang lên.

Lam Ngọc Anh nuốt nước miếng, chần chờ mở cửa: “Hoàng Trường Minh, anh đến

Còn chưa nói hết câu thì Hoàng Trường Minh đã sải bước vào nhà, trực tiếp cởi giày, đi chân trần vào phòng khách, không ngồi vào ghế mà bất ngờ quay lưng lại.

Lam Ngọc Anh đi đằng sau suýt nữa thì đụng vào lòng anh. Anh không đeo cà vạt, cúc áo trên cùng bị cởi ra, vừa ngẩng đầu lên đã thấy hầu kết ngay trước mắt.. Anh đến đây để làm gì vậy?” Cô mím môi hỏi.

Hoàng Trường Minh đút tay vào túi quần, nói câu như tán gẫu: “Thím Lý nói với tôi là hôm nay cô dẫn Đậu Đậu dạo phố hả?”

“Vâng” Lam Ngọc Anh gật đầu. Cô vẫn không hiểu anh đến đây làm gì, tư thế vào cửa kia rõ ràng là muốn hỏi tội.

Hoàng Trường Minh nhưởng mày, cúi đầu nhìn cô: “Khoảng một tiếng trước, tôi nhận được điện thoại của ngân hàng, nói là có người quẹt thẻ đen mang tên tôi.”

“Thế à.” Lam Ngọc Anh thót tim.

“Lam Ngọc Anh, tôi rất khó hiểu, tại sao thẻ đen của tôi lại ở chỗ cô?” Hoàng Trường Minh rút tay ra từ túi quần, khẽ vuốt cằm, ra vẻ suy tư như đúng lời anh nói.

Chẳng qua là vì khi đó số tiền nằm ngoài dự đoán của cô nên cô không còn cách nào khác, đành phải quẹt thẻ. Không ngờ anh lại biết nhanh đến thế. Vừa rồi cô còn âm thầm cầu nguyện anh sẽ không biết là mình, nhưng bây giờ nghe anh hỏi vậy, cô biết mình không thể trốn tránh đề tài này, khẩn trương đến mức tay đổ mồ hôi.

Đôi mắt sâu thẳm của anh vẫn nhìn chằm chằm vào cô, khiến lưng cô cứng đờ. Lam Ngọc Anh cắn môi, bắt đầu vòng vo: “Ừm… Tôi nhặt được…

“Cô nhặt được ư?” Hoàng Trường Minh híp mắt “Đúng vậy.” Lam Ngọc Anh gật đầu, tiếp tục bịa chuyện: “Trùng hợp quá nhỉ, bị tôi nhặt được. Hôm nay lúc dẫn Đậu Đậu đi mua quần áo, tôi không mang đủ tiền nên mới quẹt tấm thẻ đó, dù sao cũng là mua quần áo cho con trai anh, chắc anh sẽ không bận tâm đầu nhỉ? Tôi sẽ lấy tiền trả cho anh ngay bây giờ.. Nói xong, cô định thừa dịp này trốn đi. Chẳng qua kế hoạch thất bại, Hoàng Trường Minh lại tiến lên một bước, trầm giọng chất vấn: “Nhặt được khi nào?” Ánh mắt Lam Ngọc Anh bối rối.

“Nhặt được ở đâu?”

“Nếu nhặt được, còn biết đó là thẻ của tôi thì tại sao lại không trả cho tôi?”

Hoàng Trường Minh hỏi hai câu liên tiếp, mỗi khi hỏi một câu, anh sẽ tiến lên một bước, thân thể cao lớn che lấp cả ánh nắng chiều, đôi mắt sáng rực như ngọn lửa, dường như không nhận được đáp án thì sẽ không bỏ qua.

Lam Ngọc Anh liên tục lùi lại.

“Anh..” Cô miễn cưỡng giằng co với anh, lông mi run rẩy: “Anh hỏi nhiều như thế thì sao tôi biết phải trả lời câu nào.

“Vậy thì trả lời hết đi.” Hoàng Trường Minh dồn ép đến cùng.

Lam Ngọc Anh hoảng hốt, trong lòng bối rối: “Tôi đã trả lời rồi, tôi nhặt được “Nói dối!”

Sắc mặt Hoàng Trường Minh bỗng trầm xuống. Lam Ngọc Anh liên tục liếm môi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK