Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 220

 

Bọn họ ngồi đợi trong phòng họp mười phút mới thấy Hoàng Trường Minhvội vàng đi vào, trông anh giống như vừa từ bên ngoài trở về, đi theo sau anh là Phan Duy.

 

Mở tài liệu ra, bắt đầu cuộc họp. Hoàng Trường Minhvẫn giống như mọi lần, ngồi nghiêm túc nghe giảm đốc báo cáo, thỉnh thoảng sẽ nhíu mày góp ý một hai cầu

 

Lúc này, chiếc bút máy trong tay anh đột nhiên chọc vào tờ giấy, anh mím môi họ khan hai tiếng.

 

“Thật xin lỗi.

 

Quản lý thay thế thì vội vàng hỏi: “Tổng Giám đốc Hoàng, ngài bị bệnh sao?”

 

Lam Ngọc Anh không khỏi nhìn về phía anh, vẻ mặt anh hơi xanh xao, môi có chút trắng bệch.

 

Hoàng Trường Minhlắc đầu: “Không sao, có lẽ là bị cảm”

 

“Hai ngày nay trời trở lạnh, ngài nên mặc nhiều quần áo hơn!”

 

“Um.”

 

Hoàng Trường Minhnhàn nhạt đáp, vẻ mặt nghiêm túc tiếp tục cuộc họp.

 

Sau khi rời khỏi Hoàng thị, cô quay trở lại công ty tiếp tục làm việc, quản lý thông báo tối nay tăng ca thêm hai tiếng, lúc cô ngôi xe buýt về nhà thì trời cũng đã tối rồi.

 

Lam Ngọc Anhgọi điện thoại cho bà ngoại, cô rất vui khi nghe thấy giọng nói tràn đầy năng lượng của bà ngoại.

 

Sau khi cúp điện thoại, cô đã về đến trước cửa nhà.

 

Chiếc xe Land Rover màu trắng với biển số năm số tảm đang đậu thình lình ở dưới nhà, xem ra Hoàng Trường Minhđã về nhà.

 

Giống như con người của anh vậy, không tương thích với mọi thứ xung quanh.

 

Bây giờ Lam Ngọc Anhđã chấp nhận được chuyện Hoàng Trường Minh chuyển đến đây, nhưng mà ở đây đừng nói đến gara để đậu xe, đường chính là chỗ để đậu xe,

 

Trước khi bước vào nhà, cô còn cố ý nhìn sang nhà đối diện một cái

 

Sau khi ăn cơm tối xong, Lam Ngọc Anhđi tắm, cô vừa mới tắm rửa xong thì nghe thấy tiếng chuông điện điện thoại.

 

Trên màn hình xuất hiện ba chữ “Hoàng Trường Minh.

 

Lam Ngọc Anhnhìn về phía cửa nhà, do dự nhe máy: “..Alo?”

 

“Hoàng Trường Minh?”

 

Đợi mãi không thấy bên kia nói gì, cô không khỏi lên tiếng lần nữa.

 

Mấy giây sau, đầu giây bên kia truyền đến một giọng nam có chút khàn khàn: “Ở nhà em có thuốc không?”

 

Lam Ngọc Anhnghĩ đến tiếng họ khan của Hoàng Trường Minhtrong cuộc họp sáng nay.

 

“Anh bị cảm nặng sao?”

 

“Ừm, hình như là vậy.” Hoàng Trường Minhcó vẻ hơi yếu ớt, anh dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Trán nóng, cổ họng đau”

 

Lam Ngọc Anhnhanh chóng đi đến giường ngủ, lấy hộp thuốc bên dưới gầm giường ra, vừa lấy thuốc vừa nói với anh: “Trong nhà tôi có thuốc hạ sốt, tôi tìm cho anh, anh qua đây lấy đi?”

 

“Cả người tôi không còn tí sức lực nào, em mang qua đây giúp tôi đi.

 

“Được.” Lam Ngọc Anhnghe thấy giọng nói của anh khàn khàn yếu ớt, gật đầu không chút do dự Cô sấy sơ qua tóc, sau đó thay quần áo, cầm chìa khóa với thuốc đi sang nhà đối diện.

 

Sau khi gõ cửa hai, ba cái, cửa được mở ra.

 

Hoàng Trường Minhmang dép đứng ở bên trong, quần áo vest trên người vẫn chưa thay, cà vạt có chút xộc xệch, sắc mặt xanh xao, đôi mắt thẫn thờ, đúng chuẩn bộ dáng của người đang bị bệnh.

 

Lam Ngọc Anhnói: “Tôi mang thuốc cho anh!”

 

“Ừm. Hoàng Trường Minhgật đầu, lấy trong tủ ra mộ đôi dép lê.

 

Lam Ngọc Anhgiật mình, bởi vì đôi dép trên mặt đất là một đôi dép đi trong nhà màu hồng của phụ nữ, giống như ở trong tòa nhà cao cấp của anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK