Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1132

Cô ca sĩ ngây ngốc quay lưng bước đi chưa được mấy bước, vóc dáng cao lớn của Hoàng Trường Minh đã xuất hiện trước mặt cô. Cô sớm đã biết anh đứng đăng sau dãy bàn dài, cố ý chờ xem màn xử lí của cô rồi mới bước ra.

Lam Ngọc Anh không nhịn được đấm vào ngực anh mấy cái Hoàng Trường Minh túm lấy nằm đấm nhỏ của cô, tranh thủ lúc không ai nhìn liền cản nhẹ một cái, cố nén không cười thành tiếng: “Vợ anh biếu hiện giỏi quát”

Lam Ngọc Anh trừng mắt lườm anh.

Người đàn ông đào hoa này, lần nào cũng phải nhờ cô cắt đuôi giúp.

Kết hôn năm năm, đã không biết bao nhiêu lần cô giúp anh từ chối. Nhưng cũng khó trách, ai bảo anh lại cuốn hút như vậy.

Hoàng Trường Minh ôm cô ra một góc cửa sổ để hít thở không khi. Quay đầu nhìn lại, dưới ánh đèn trong suốt như pha lê, những điệu nhảy hòa theo tiếng nhạc, thỉnh thoảng giữa đoàn người đang hăng say nhảy múa có thể nhìn thấy cô công chúa nhỏ Như Viên trong đó.

Nhìn thấy lông mày cô nhíu lại, Hoàng Trường Minh cúi đầu ghé vào tai cô: “Vợ, em đang nghĩ gì vậy?”

Lam Ngọc Anh ngẩng đầu nhìn anh, cong khóe miệng: “Em đang nghĩ tới điều ước sinh nhật của anh năm đó”

“Gì cơ?“ Hoàng Trường Minh nhướn mày.

“Cùng em sống tới đầu bạc răng long” Lam Ngọc Anh đặt tay lên ngực anh.

Hoàng Trường Minh cong khóe môi, đáy mắt sâu thắm tràn ngập tình cảm: “Chúng ta cùng nhau sống tới đầu bạc răng long”

“Lưu manh! Lưu manh!”

Trịnh Phương Vũ hoảng loạn lao ra khỏi thang máy, trong miệng vẫn lẩm bẩm thứ gì đó không rõ, hình ảnh người đàn ông lõa thể trên người chỉ mặc một chiếc quần lót không cách nào biến mất, khiến cô không chú ý mà đụng trúng hai người qua đường.

Cô thậm chí đã quên hết những tổn thương mà Hoàng Trường Minh mang đến cho mình, mặt nóng bừng bừng, ‘Sau khi tốt nghiệp cấp ba, Trịnh Phương Vũ theo mẹ là Lê Hoài Phương đến nước Anh du học, những năm này đều sinh sống tại Anh. Văn hóa phương Tây.

có chút cởi mở hơn, Mặc dù các quý ông lịch lãm người Anh chiếm đa số, nhưng những kẻ lưu manh lại cũng nhiều không ém, các bữa tiệc thường tổ chức những màn thoát y điên cưồng, cô không phải chưa từng thấy qua những anh chàng ngoại quốc đẹp trai chỉ mặc quần lọt khe.

Chỉ là không biết tại sao, quang cảnh khi nãy làm cho cô thực sự rất xấu hố.

Giống như bị trúng tà, khoảnh khắc Lê Văn Nam vén chăn đứng dậy từ trên giường lại xuất hiện trong đầu cô, thân hình đàn ông cường trắng, vóc dáng tam ác ngược cùng làn da nâu màu lúa mạch lộ ra trước mắt, phần thân dưới được che chắn bởi chiếc quần lót nam giới, hãn lên đường viền mờ mờ.

Ừm, anh ta có một chú “chim” khá to đấy!

Theo phân tích của người Trung Quốc và phương Tây, Trịnh Phương Vũ cảm thấy anh ta không hề kém cỏi chút nào.

Nhận thức được bản thân vẫn luôn nghĩ tới chuyện này, cô bỗng đỏ mặt Chỉ là không biết là cô đang mắng anh hay mắng chính mình.

Duyên phận giữa người với người chính là kì diệu như vậy, Trong một ngày ngắn ngủi ấy, Trịnh Phương Vũ lại gặp lại người đàn ông tên Lê Văn Nam này.

Sau khi về nước, sau nhiều lần muốn phá hoại tình cảm giữa Hoàng Trường Minh và Lam Ngọc Anh đều thất bại, cô hơi bị sốc, nhất là sau lời cảnh cáo hắc ám của Hoàng Trường Minh. Cô ở nhà tâm trạng cũng chán nản, muốn ra ngoài hồng gió, nhận tiện ghé qua mấy cửa hàng mua sắm thỏa thích.

Chẳng phải khi tâm trạng không tốt, chỉ cần điên cuồng ăn uống là có thế giải quyết sao”

Bởi vì cách nhà không xa, Trịnh Phương Vũ mặc đồ ở nhà, chân đi dép lê ra ngoài Tới khi cô điên cuồng đấy một xe đây toàn là đồ ăn vặt tới quầy thanh toán, mới kinh ngạc phát hiện ra, lúc đi chỉ vội nhét chỉa khóa vào túi áo, ví tiền và điện thoại đều không mang theo, muốn gọi điện thoại cho cô giúp việc mang tiền tới là điều không thể.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK