Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 172

 

Lam Ngọc Anh run sợ lắc đầu: “A, không sao không sao…”

 

Hôm nay cô đi giày cao gót cao ba centimet, lúc đứng xếp hàng, vẫn thấp hơn anh một cái đầu, nhất định phải ngửa cổ lên mới nhìn thấy rõ ràng các góc cạnh trên gương mặt anh.

 

Lam Ngọc Anh chần chừ vài giây, cân nhắc mở miệng: “Buổi sáng hôm đó anh tới nhà giúp tôi, hình như tôi còn chưa nói cảm ơn với anh nữa.

 

“Em biết là tôi thích cái gì thực tế chút mà.” Hoàng Trường Minh nghe vậy, ánh mắt hiện lên vẻ tinh quái..” Lam Ngọc Anh lặng lẽ nuốt nước miếng một cái.

 

Thang cuốn lập tức tới rồi, cô bối rối, cánh tay ở phía sau lưng cũng âm thầm siết chặt, như lâm vào sâu bên trong nội tâm đang giãy giụa.

 

Bánh xe mua đồ ở chỗ tiếp giao của thang cuốn phát ra tiếng “Ầm ầm”, Lam Ngọc Anh đi theo đường thẳng gạch lát sàn, liếm môi, cô đột nhiên ấp ủng, “Tôi muốn vào phòng rửa tay…

 

“Phía trước có, tôi đi cùng em.” Hoàng Trường Minh chỉ vào biểu tượng ở xa xa.

 

“Không cần!” Lam Ngọc Anh phản ứng rất lớn, rồi hoảng hốt vội vàng giải thích: “Phòng vệ sinh nữ mỗi lần xếp hàng rất tốn thời gian…”

 

“Không sao.”

 

“Thật sự không cần!”

 

Ánh mắt Hoàng Trường Minh nhìn tới, Lam Ngọc Anh chột dạ dời tầm mắt đi, cố gắng trấn định nói: “Anh đi ra bãi giữ xe lấy xe trước đi, chờ sau khi tôi đi vệ sinh sẽ ra cửa chính đợi anh, như vậy có thể đi ngay, không bị chậm trễ “

 

“Ừ.” Hoàng Trường Minh gật đầu.

 

Nhìn bóng dáng cao lớn của anh dần đi xa, Lam Ngọc Anh cũng xoay người bước nhanh.

 

Chỉ là lúc đi ngang qua phòng vệ sinh cô cũng không có vào mà là đi tới một hướng khác, phía trên siêu thị là một trung tâm mua sắm, đang phát nhạc, nhiều quầy trưng bày, ở cửa còn có các nhân viên bản hàng xinh đẹp đang đứng.

 

Lam Ngọc Anh đã có mục đích, lên tới nơi liền đi vào một của hàng trong đó.

 

Sau khi đi vào, âm thanh của cô nhỏ như một con muỗi vậy: “Xin chào, có thể giới thiệu cho tôi một bộ…

 

Từ lúc viết hóa đơn đến tính tiền cần một chút thời gian, lúc Lam Ngọc Anh từ trung tâm thương mại đi ra không có gì biến hóa, chẳng qua là túi xách trước mặt có vẻ hơi phồng lên.

 

Chiếc xe Land Rover màu trắng đã dừng ở đó, Hoàng Trường Minh không ngồi ở ghế lái mà là đứng tựa vào thân xe, chân hơi trùng xuống, đang cúi đầu lấy tay che ngọn lửa màu xanh từ bật lửa đốt điều thuốc.

 

Bên cạnh có hai nữ sinh đại học đi qua, liên tục dừng chân lại nhìn.

 

Cuối cùng, dường như không nhịn được, liền chạy tới, cố gắng bắt chuyện với anh.

 

Dù là biểu cảm của Hoàng Trường Minh lạnh lùng giống như tảng băng vậy, biểu hiện như người sống chớ lại gần, dù là rất khó tiếp cận nhưng vẫn không thể ngăn cản được sự nhiệt tình của các nữ sinh đại học, bọn họ ríu rít cầm điện thoại di động, tựa hồ à muốn xin số điện thoại.

 

Chân mày Hoàng Trường Minh đã nhíu thành chữ xuyên.

 

Thấy được cô, giống như rất cuộc cũng tìm được người nói chuyện, giọng nói rất không kiên nhẫn: “Đi vệ sinh mà cũng lâu như vậy!”

 

“A.” Lam Ngọc Anh nói quanh co, “Người xếp hàng tương đối nhiều.

 

Hai sinh viên đại học bên cạnh nhìn nhau, sau đó nhún vai, thất vọng rời đi.

 

Lúc sắp ngồi lên xe, Lam Ngọc Anh khẽ liếc nhìn về phía sau một chút, một sinh viên đại học hình như là chưa hoàn toàn từ bỏ ý định, thỉnh thoảng vẫn quay đầu lại.

 

Cô không khỏi nghĩ lại việc lúc trước Lam Ngọc Thiên đuổi theo anh ở Hoàng thị, cô chợt cảm thán trong lòng.

 

Ai nói chỉ có kẻ hồng nhan mới gây họa?

 

Trở về nhà, Lam Ngọc Anh bắt đầu bận rộn ở trong phòng bếp.

 

Những thứ này đều là chuyện cô thường làm cho nên rất thành thạo, còn chưa tới nửa giờ, cô cũng đã dọn lên bốn món ăn.

 

Có rau có thịt, cũng không phải quá nhiều, vừa đủ thành một mâm, cho hai người bọn họ ăn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK