Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Chương 70

 

Cô ráng sức di chuyển, nhưng phần cơ thể bên hông bị khóa chặt “Gì vậy?…

 

Lam Ngọc Anh đau đớn kêu lên.

 

Hoàng Trường Minh tỏ vẻ rất hài lòng, “Còn giả bộ ngốc hả?” “Tôi không có giả vờ….. Lam Ngọc Anh cố nói trong vô vọng.

 

Trường Minh hừ lạnh từ trong mũi, nhưng viền môi mím chặt đã biến mất.

 

Tư thế này rất nhạy cảm, nhưng

 

Lam Ngọc Anh không thể giãy giụa, cái cằm nhọn hoắt ở trong tầm mắt của anh ta, trông lạnh lùng không thể tiếp cận.

 

Nghĩ đến lời nói của Phan Huy khi vừa xuống xe, cô mím môi nhẹ nhàng nói: “Ừm, lần trước tôi bị đưa đến đồn cảnh sát, tôi không biết anh đã cứu tôi… Dù sao cũng cảm ơn anh!” “Cảm ơn chỉ nói miệng là xong à??” “Vậy thì anh muốn gì?….

 

Thấy Trường Minh có vẻ không trân trọng mình, Lam Ngọc Anh bất giác cảm thấy chua xót.

 

Hoàng Trường Minh nheo lại đôi mắt đen láy, đột nhiên xé rách chiếc khăn tầm trên cơ thể cô: “Làm tất cả những gì tôi muốn

 

Vừa nghe anh ta nói câu này, khuôn mặt Lam Ngọc Anh bỗng trở nên trắng bệch, cô dễ dàng bị anh kéo chân, sau đó nhanh chóng đối tư thế, giống như đang cưỡi ngựa vậy.

 

Chính vì điều này mà Ngọc Anh có thể cảm nhận được rõ ràng những thay đổi của mình. “Tôi, tôi sẽ không

 

Lam Ngọc Anh bất lực kêu lên.

 

Cô không nói dối, cô thật sự không thể, tay chân như đông cứng trên không trung, mặt nóng như vừa hấp nước sôi.

 

Hoàng Trường Minh thấp giọng cười nói: “Ngốc!

 

Chỉ trong vài giây tiếp theo, anh ta nhanh chóng trở mình và liếm cổ Ngọc Anh như ma cà rồng hút máu.

 

Trong cơn điên cuồng của Hoàng Trường Minh, giọng nói đứt quãng của cô nhanh chóng tắt lịm.

 

Đến cuối tuần, Lam Ngọc Anh mua đồ và định sẽ ngủ lại bệnh viện với bà ngoại.

 

Rất hiếm khi có thể nói chuyện lâu với bà mà không cần lo lắng về công việc bán thời gian, mặc dù tất cả cũng đều là do cô tự nguyện làm.

 

Đột nhiên điện thoại của cô rung lên và màn hình hiện lên ba chữ “Hoàng Trường Minh”, Lam Ngọc Anh liền vội vã đi tới trước cửa sổ trả lời. “Vâng??” “Em đi đâu lâu thế?”

 

Dường như Ngọc Anh đã đi quá lâu, giọng điệu của Hoàng Trường Minh có vẻ không được vui lắm: “Tối nay nhớ đến đây sớm ” “Ừm…. Lam Ngọc Anh cần chặt môi.

 

Đêm qua hai người đã ngủ cùng nhau, sáng dậy cô vẫn còn cảm thấy thắt lưng gần như rã rời

 

Đêm nay chẳng lẽ anh ta còn muốn tiếp tục?… Người này cũng thật biến thái

 

Bên kia điện thoại di động, Hoàng Trường Minh vẫn tràn đầy phấn khích, “Sáu giờ rưỡi nhé, đừng đến muộn!

 

Lam Ngọc Anh chỉ còn cách đồng ý cho qua chuyện: “Được rồi!

 

Nhưng dường như hành động và lời nói của cô đã quá cường điệu, khiến bà nội trên giường bệnh tò mò nhìn sang, cô vội vã cúp điện thoại.

 

Ai dè vừa cúp máy được vài giây, chuông điện thoại lại vang lên lần nữa.

 

Hoàng Trường Minh thấy Ngọc Anh không bắt máy, liền hét lớn vào loa tại. “Em không được phép cúp điện thoại của tôi!

 

Ngay lập tức, đường dây bị ngắt với một tiếng bíp.

 

Lam Ngọc Anh nhìn màn hình điện thoại với vẻ căng tháng …..

 

Trước khi trở lại giường bệnh, có lấy hoa quả đã rửa sạch được cất trong giỏ ra ngoài, tươi cười hỏi bà ngoại: “Bà ơi, bà có muốn ăn thêm một quả lê nữa không?” “Không ăn nữa, trưa nay cháu đã cho ta ăn nhiều đến mức không thể ăn thêm được nữa rồi!” Bà lão vừa cười vừa sở sở lên bụng, cầm lấy tay cháu gái rồi nói: “Ngọc Anh, hôm nay đừng quên mua một bó hoa loa kèn cho mẹ cháu!”

 

Nghe bà nói, Lam Ngọc Anh chợt thấy nhói đau trong lòng.

 

Cô cảm thấy rất giận bản thân vì đã vô lễ, suýt nữa quên mất hôm nay là ngày giỗ của mẹ “Vâng! Cháu nhất định sẽ đi sau bữa trưa với bà!”

 

Xe buýt phải mất hai giờ đồng hồ mới đưa Lam Ngọc Anh đến được khu nghĩa trang.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK