Chương 12
Lam Ngọc Anh lập tức cúi đầu xuống và nhận ra rằng anh ta nói đúng.
Hiện giờ cô đang ở trong một khách sạn đông người phức tạp như vậy, bên cạnh lại là một người đàn ông, cô tốt nhất nên thay một bộ quần áo nữ.
Lam Ngọc Anh cân nhắc và quyết định chờ cho đến khi Trường Minh ra ngoài thì sẽ thay đồ, nhưng lại định đi ra phòng khách bên ngoài cách xa anh ta một chút cho an toàn.
Tuy nhiên, vừa di chuyển bước chân, cổ tay cô bỗng bị kéo lại, cả cơ thể cô trực tiếp bị kéo ngồi lên chân anh ta, hai cánh tay cứng cáp khẽ ôm lấy eo cô, khuôn mặt anh ta bỗng bị phóng đại ở cự ly gần, mùi thuốc lá cũng theo đó mà xộc tới.
Trường Minh khẽ thì thào trong khi chúc mũi của mình xuống: “Tối hôm qua tôi không có làm gì cô, nên hôm nay tôi phải nhận lại cái gì đó chứ!”
Lam Ngọc Anh hoảng sợ mở to mắt, nhưng cô chưa kịp phản ứng gì thì đã thấy môi anh ta chạm mạnh vào môi mình.
Cuối cùng đến khi anh ta chịu buông tay, cô thậm chí tưởng rằng mình sẽ chết ngạt.
Lam Ngọc Anh không biết vào đêm đó anh ta có hôn cô hay không, nhưng anh ta thực sự giỏi về khoản này, có lẽ cũng do cô còn quá trẻ nên chưa bao giờ trải qua cảm giác như vậy.
Đến khi đã kịp định thần lại, cô liền ngượng ngùng đẩy anh ra rồi đứng ngay dậy. Nhưng dù đã đẩy mấy lần, cô sững người, vì đôi mắt thâm quầng và cơ thể ấm nóng của anh ta đang sáp lại “Đừng nhúc nhích!” Hoàng Trường Minh gắn giọng nói.
Chính bản thân anh cũng cảm thấy rất lạ lẫm với phản ứng mạnh mẽ mà cô mang lại cho mình mỗi lần như vậy.
Tất nhiên Lam Ngọc Anh không dám cử động, thậm chí cô còn không dám thở.
Lúc này, chỉ một cử động nhẹ của khóe mắt và lông mày cũng có thể gây ra rắc rối, cô đang ở trong một tình thế cực kỳ nhạy cảm.
“Làm theo lời tôi.”
Đột nhiên nghe được câu nói này của Trường Minh, Lam Ngọc Anh bỗng hoảng sợ thốt lên: “Gì chứ? Dĩ nhiên tôi sẽ không…..
Cô chưa kịp nói hết câu, bất ngờ cánh tay phải cô đang giơ trước ngực bỗng được nằm lấy và kéo thẳng xuống.
Lam Ngọc Anh tròn mắt kinh ngạc.
Lúc này Hoàng Trường Minh đã giữ lấy tay phải của cô, cằm anh đặt ở trên vai cô, hơi thở càng trở nên gấp gáp hơn.
Lam Ngọc Anh giống như người mất hồn, cả cơ thể đều bối rối, không biết chuyện gì sẽ xảy ra, cảm giác như anh ta đang dồn hết sức đè lên cô vậy, “Hừi”
Lam Ngọc Anh lần đầu tiên biết đàn ông có thể quyến rũ đến vậy.
“Ding Dong!”
Chuông cửa bất ngờ vang lên đúng lúc này khiến Ngọc Anh như bừng tỉnh.
Cảm giác ấm áp của lòng bàn tay phải nhắc nhở cô về điêu nực cười sỗ sàng mà Hoàng Trường Minh vừa làm với cô.
Nhìn đôi lông mày nhướn lên và ánh mắt mãn nguyện của người đàn ông trước mặt, Lam Ngọc Anh xấu hổ đến suýt khóc.
Nếu có cái hố nào được đào sẵn ở đây ngay lúc nào, cô sẽ tình nguyện nhảy xuống ngay lập tức!
Thế là, cô bật ra khỏi anh ta như một con thỏ và phóng nhanh về phía cửa.
Bỏ qua ánh mắt kinh ngạc của người phục vụ ngoài cửa, cô chỉ cảm thấy như đang có một con sói đói đứng sau lưng. Vì vậy sau khi lấy quần áo, cô vội vã che thân và phóng đến nhà vệ sinh công cộng ở cuối hành lang.