Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2003

Thể lực của đàn ông và phụ nữ vẫn là khác xa nhau, nhất là đối phương còn là người mập mạp, lúc kéo tay cô giống như kéo một con gà từ ghế sô pha lên.

Người đàn ông đã không còn kiên nhẫn, cười dâm đãng: “Cô không được phép nói muốn hay không muốn, tối nay tôi muốn nếm thử mùi vị tươi mới của cô! Nếu cô muốn nói thì đợi lát nữa ở trên giường kêu lên cho tôi nghe, tôi chỉ thích nghe tiếng phụ nữ rên rỉ!”

Móng tay Lý Lan Hoa bấu chặt ghế sô pha, nhưng lại không thế làm được gì, chỉ có thể chịu bị ông ta kéo lên giường Đầu nhỏ nhanh chóng suy nghĩ, cô không thế ngồi chờ chết như vậy được”!

Lý Lan Hoa suy nghĩ về vài thể võ Thái cực quyền chỉ như gãi ngứa da của mình thì lập tức tuyệt vọng, không có lòng tin có thể vật được người đàn ông này ngã xuống, ngược lại có khi còn chọc giận đối phương”!

Mắt thấy càng ngày càng tiến gần cái giường lớn kia, Lý Lan Hoa nuốt nước bọt, vội vàng thay đổi sắc mặt: “Ông, ông… đừng gấp như vậy!”

“Tôi đương nhiên phải gấp rồi, bây giờ tôi không muốn chờ đợi nữa rồi, tôi muốn lập tức nếm thử hương vị của cô rồi!”

Người đàn ông cười phóng đấng háo sắc nhìn chảm chăm vào người cô, cảnh cáo: “Tối nay cô không trốn thoát được đâu, cửa đã bị tôi dùng chìa khóa khóa trái lạ rồi, cô chỉ có thế ngoan ngoãn ở bên tôi thôi. Nếu không đừng trách tôi ra tay nặng với cô!”

Trong lòng Lý Lan Hoa nặng nè, cô cố nén cảm giác chán ghét lại, cố gắng bỏ qua để đưa ra khuôn mặt vui vẻ: “Đừng như vậy mà, ông đi tầm trước có được hay không? Chờ ông tảm xong, chúng ta từ từ lên giường, có cả đêm cơ mà, ông gấp như vậy làm gì, tôi đảm bảo sẽ ngoan ngoãn nghe theo lời ông!”

Có thể trì hoãn bao nhiêu thì được bấy nhiêu, cô mới có thể tìm được cơhội tự cứu lấy bản thân”!

Người đàn ông thấy cô bỗng nhiên xoay chuyển, cho rắng cô không tiếp tục giả vờ nữa, lúc này trên mặt mới nở nụ cười, hơn nữa trong lòng ông ta cũng đã tính toán sẵn, không sợ cô sẽ chạy trốn.

Cửa đã bị khoá lại, phòng này lại ở tầng mười, không có cánh khó bay đi được, chỉ có thể ở dưới người ông ta chịu bị đùa giốn.

Nhìn người đàn ông bước vào phòng tẩm, cả người Lý Lan Hoa cũng, sắp ngất đến nơi rồi.

Một giây cô cũng không dám lãng phí, cố gắng giữ bản thân tỉnh táo, bước nhanh về phía cửa, quả nhiên cửa đã bị khoá lại, cô không có cách nào mở ra, cô đập cửa mấy lần nhưng không dám đập lớn sợ người đàn ông bên trong phòng tắm nghe thấy, nhưng bên ngoài hành lang, ngay cả một bóng dáng cũng không có.

Lý Lan Hoa gấp gáp không ngừng suy nghĩ.

Trong ngăn tủ không được, dưới gầm giường cũng không được, những chỗ này đều dễ dàng bị tìm được.

Cô liếc mất về phía cửa sổ cao nửa mét, trong lòng nảy ra một ý định.

Cửa sổ thuỷ tinh lại được đóng lại.

Ban đêm gió lạnh thổi bay tóc cô, mũi chân của Lý Lan Hoa khó khăn đứng trên bệ cửa sổ, phía sau quán rượu là một cái sân lớn, nhìn xuống lại thấy dường như đang đứng bên vách đá vậy.

Cô cúi người xuống, không dám có một cử động nhỏ nào, sợ mình vô tình trượt chân ngã xuống dưới.

Nói thế nào đi nữa thì cô cũng chỉ là một cô gái mới mười tám tuổi, gặp phải loại chuyện này sẽ sợ hãi, cả người run lấy bẩy.

Sau khi trốn kỹ, Lý Lan Hoa nhanh chóng lấy điện thoại ra.

Người đầu tiên trong đầu cô nghĩ tới là Trần Văn Sáng.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, anh đã trở thành người mà cô dựa vào…

Nhưng mà vẫn không có người nhận máy.

Nghe từng tiếng “Tút tút trong chờ đợi mòn mỏi, Lý Lan Hoa gấp như con kiến bò trên chảo nóng, cuối cùng giọng nữ hệ thống vang lên lời nhắc nhở, cô chỉ có thể tắt máy đi.

Cô cẩn răng gửi một tin nhắn cầu cứu qua cho anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK