Chương 74
Anh đang bắt chéo chân với điều thuốc tàn đỏ trên tay.
Làn khói trắng theo chuyển động theo từng động tác của anh, lại tỏa ra liên tục, một làn khói đẹp như chốn thần tiên.
Chứng kiến cảnh tượng này, Lam Ngọc Anh gần như mất hồn. “Đến rồi sao?”
Sau khi nhìn thấy cô, Hoàng Trường Minh nâng tay của Trần Phong Sinh sang một bên.
Lam Ngọc Anh bước tới, ngồi bên cạnh anh, nghe anh gọi một ly nước trái cây từ người phục vụ.
Không chỉ có một mình Hoàng Trường Minh, bên cạnh họ còn có Trận Phong Sinh. Cô nhìn lướt qua toàn bộ những người có mặt một vòng, gần như một nửa mặt đất đã bị bọn họ chiếm giữ.
Lam Ngọc Anh khẽ nhấp một ngụm trong ly nước. “Ac…..!”
Cô gần như phun ra thứ nước trái cây vừa đưa vào miệng.
Trần Phong Sinh vừa ngẩng đầu nhìn thấy mục tiêu trước mặt, liền quay đầu lại, cởi bỏ bao tại, chĩa súng trong tay Hoàng Trường Minh, “Trường Minh, chơi một hiệp đi Anh vốn thích chơi môn bắn súng này lầm mà, hôm nay sao lại không chịu chơi vài hiệp đi? Định cứ ngồi suốt như con gái vậy sao?” “Đó là trước đây.
Hoàng Trường Minh nói và phun ra một vòng khỏi, “Tôi hiện tại chỉ yêu thích một môn thể thao thôi.”
Khi nói tới chuyện này, Hoàng Trường Minh còn cố ý quay đầu sang nhìn Lam Ngọc Anh, hai chữ cuối cùng trong lời nói của anh ta trở nên thật mơ hồ.
Lam Ngọc Anh nhanh chóng hiểu ra ý của anh ta, cô bất giác đỏ mặt nhìn sang một bên tránh ánh mắt anh ta.
“Cô gái này cũng tới? Cũng tới đây đi!”
Dường như bây giờ Tân Tư Niên mới thấy cô, nhíu mày ra hiệu.
Lam Ngọc Anh ngại ngùng khoát tay, lại bị Hoàng Trường Minh bên cạnh kéo dậy, “Tôi không biết mà…”
Đi đến vị trí bản bia, Hoàng Trường Minh ngắt điều thuốc lá trong tay. “Tôi làm mẫu cho cô một lần, tập trung nhìn!”
Hoàng Trường Minh nói xong, thì đeo tai nghe cách âm trên ngực vào, tiện tay cầm một khẩu súng, nạp đạn lên nòng, bóp cò, một loạt động tác liên tiếp nhau. “Pång.”
Nhân viên công tác giơ bảng hiệu lên, bắn trúng hồng tâm.
Lam Ngọc Anh thấy anh đưa tay, súng ống xoay một vòng giữa ngón tay anh, lưu loát tạo thành hình vòng cung. Anh đeo kính mát màu vàng trên chiếc mũi cao thắng, bởi vì tập trung mà khẽ nhíu mày, trông có vẻ cực kỳ cường tráng.
Thật hấp dẫn…
Trong khoảnh khắc, một dáng vẻ đang chơi súng cũng hiện lên trong đầu cô.
Hình ảnh hai người đàn ông trong trí nhớ và hiện tại chồng chất nhau, ánh mắt Lam Ngọc Anh nhìn xa xăm, vô thức lẩm bẩm: “Sao đàn ông các anh đều thích bắn súng…”
Hoàng Trường Minh đưa tay lấy tai nghe cách âm đ*o lên đầu cô, chọn một cây súng tương đối nhẹ
Lam Ngọc Anh nhận lấy, vẫn cảm thấy nặng tay. “Mở hai chân ra, vị trí hai chân rộng bằng vai.” “Tay ép sát ngực, đầu không lặc lư, để mặt dính vào bảng súng.”
Lam Ngọc Anh dựa theo lời anh nói, làm từng bước đàng hoàng.
Nhưng mà cô chưa từng chạm qua súng ống, tóm lại vẫn còn rất kém. Đã nửa ngày nhưng tư thế cũng không đúng hoàn toàn.
Bỗng dưng, hơi thở nóng bỏng ập tới.
Sau lưng dựa vào một lồng ngực rắn chắc, Lam Ngọc Anh không quay đầu lại cũng biết là ai. Dù cho nín thở cũng ngửi được mùi thuốc lá thoang thoảng, và tiếng tim đập vững vàng mà có lực của anh.
Cô mang giày đá bóng, Hoàng Trường Minh cao hơn cô một cái đầu, cằm anh vừa vặn tựa vào đầu cô.
Tư thế này không ái muội, nhưng lại vô cùng thân mật.
Từ phía sau, Hoàng Trường Minh nằm chặt tay cô, giúp cô chỉnh lại tư thế, “Chú ý tập trung vào một điểm, thả lỏng cơ bắp ra.
Bởi vì đeo tai nghe cách âm, lúc nói chuyện, anh sợ cô không nghe được nên cố gắng áp sát cô, hơi thở loáng thoáng phủ lên tại lên mặt cô, Lam Ngọc Anh cũng nghe được tiếng mình lên nuốt nước bọt. “Có thể thay người khác dạy không?”
Cô liếm bờ môi khô, hơi không chịu nổi. “Không thể.” Hoàng Trường Minh nói một câu từ chối, một lúc mời nói, “Huấn luyện viên ở đây đều là nam.”
“…” Lam Ngọc Anh nghẹn lời.