Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 520

Hơn nữa không phải là cô ta rụt rè trong chuyện ấy. Cô ta từng ám chỉ rất nhiều lần, cũng làm rất nhiều chuẩn bị, song Hoàng Trường Minh vẫn luôn thờ ơ. Thậm chí cô tạ còn từng chạy đến khách sạn lúc anh đi công tác, mặc đồ ngủ gợi cảm cho anh xem, nhưng như thế mà anh vẫn không hề phản ứng…

Thấy vẻ mặt xấu hổ của con gái, Nguyễn Hồng Mai nhỏ giọng ghé vào tại cô ta: “Tuyết Trinh, nếu thật sự không được thì con.

Ngoài cửa sổ, màn đêm đã buông xuống.

Lam Ngọc Anh đã tắm rửa, đang vừa ngồi trên sofa lau tóc vừa nhìn chằm chằm bản thảo phỏng vấn trên laptop, thỉnh thoảng lại xóa hoặc sửa chữa nội dung.

Tiếng gõ cửa vang lên rất đột ngột, Lam Ngọc Anh nghi hoặc đi ra chỗ lối vào. Cô ghé vào mắt mèo nhìn xem người gõ cửa là ai, không khỏi cắn môi cúi đầu nhìn đồ ngủ trên người mình, cài lại cúc áo trên cùng rồi mới mở cửa.

Bên ngoài, thân thể cao lớn của Hoàng Trường Minh hầu như chặn cả ánh đèn ngoài hành lang. Anh vẫn mặc bộ suit màu đen, tuy nhiên không thấy caravat ở đâu. Điểm khác biệt với cô là cúc áo trên cùng của anh bị mở ra, để lộ làn da màu nâu dưới yết hầu.

Lam Ngọc Anh nhìn trái nhìn phải mà không thấy bóng dáng cậu bé đâu, chỉ có một mình Hoàng Trường Minh, thật sự rất kỳ lạ.

Cô nuốt nước miếng, hỏi: ” Sao anh lại đến đây?”

“Tôi không thể đến đây à?” Hoàng Trường Minh hỏi lại, sau đó sải bước, trực tiếp vượt qua cánh cửa.

Hành động của anh quá cường thế, hơi thở đàn ông tràn lan khiến Lam Ngọc Anh không khỏi lùi về sau nửa bước. Mà nửa bước này cứ như thể dung túng, Hoàng Trường Minh đặt chân lên thảm trải sàn cởi giày, lần này anh dứt khoát không đổi dép mà trực tiếp đi chân trần vào nhà, hơn nữa hình như muốn đi thẳng vào phòng ngủ của cô.

Lam Ngọc Anh ngơ ngác mấy giây, sau đó mới nhíu mày vội đuổi theo: “Anh đến đây… Có chuyện gì à?”

Hoàng Trường Minh đi rất nhanh, lúc này đã vào phòng ngủ của cô, hai tay đút trong túi quần: “Đây là phòng của cô hả? Hình như lần trước đến đây tôi còn chưa tham quan thì phải.”

Lam Ngọc Anh mím môi: “Cho nên đêm hôm anh chạy đến đây là để tham quan phòng tôi hả?”

“Có gì không thể chứ?” Hoàng Trường Minh ngồi lên giường cô “Thế thì anh đã tham quan xong rồi, rời đi được chưa?”

Lam Ngọc Anh đứng bên cạnh.

“E rằng còn chưa được đâu.” Hoàng Trường Minh vắt chân lên đùi, lười biếng cười.

“Rốt cuộc anh muốn làm gì.” Lam Ngọc Anh không khỏi sập đổ.

Hoàng Trường Minh gõ gõ lên gối của cô, sau đó nhướng mày nhìn cô: “Tôi đến đây tìm cô để lấy một thứ.

“… Thứ gì?” Lam Ngọc Anh hoang mang.

Hoàng Trường Minh híp mắt, chậm rãi nói tiếp: “Hồi sáng cô đã lấy đi thứ gì từ nhà tôi?”

Nghe vậy, vẻ mặt Lam Ngọc Anh lập tức trở nên bối rối. Cô quay mặt sang chỗ khác, dường như đang cố làm ra vẻ bình tĩnh: “Tôi không hiểu anh đang nói gì.

“Máy cạo râu của tôi không thấy, không phải cô đã lấy nó sao?” Hoàng Trường Minh nhưởng mày cao hơn.

Lam Ngọc Anh không khỏi siết chặt bàn tay.

Hoàng Trường Minh bỏ chân xuống, giọng điệu như đang thương lượng với cô: “Nếu cô không thừa nhận thì tôi sẽ lục soát phòng cô nhé?”

Lam Ngọc Anh nhất thời ngừng thở. Bởi vì chột dạ nên cô liếc nhìn tủ đầu giường bên cạnh. Hoàng Trường Minh lập tức bắt được động tác nhỏ của cô, trực tiếp đứng dậy đi đến gần tủ. Khi cô cuống quýt định cản lại thì anh đã mở ngăn kéo, bên trong trừ những thứ linh tinh khác, chiếc máy cạo râu kia rất dễ khiến người khác chú ý.

Hoàng Trường Minh cầm máy cạo râu trong tay, nghiền ngầm nhìn cô: “Lam Ngọc Anh, cô định giải thích như thế nào?”

“Tôi.” Lam Ngọc Anh xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu.

“Thế nào? Sao không nói đi?” Hoàng Trường Minh cầm máy cạo râu, cúi đầu nhìn xuống, dần dần bước gần cô.

Bị bắt quả tang ngay tại chỗ nên Lam Ngọc Anh không nói nên lời, chỉ phải liên tục lùi lại, mãi đến khi chân chạm vào vách tường, cô mới ngã ngồi trên nệm.

Hoàng Trường Minh quỳ một gối bên cạnh cô, cả người bao trùm trên người cô, vẫn còn đang ép hỏi: “Tại sao cô lại lấy máy cạo râu của tôi?”

“Tôi.” Lam Ngọc Anh vẫn chỉ có thể nói một chữ này.

Hơi thở của anh phả lên mặt khiến lông mi cô run rẩy, khó thở hụt hơi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK