Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1475

Nhầm mắt lại hít một hơi thật sâu, cô dứt khoát lấy điện thoại ra.

Nhanh chóng gọi đến một dãy số, Trương Tiểu Du cản răng: “A lô, 110 sao @? Tôi…”

Câu sau còn chưa nói xong, điện thoại đã bị cánh tay bên cạnh duỗi thẳng đến cướp mất, đường cong quai hàm bạnh ra: “Ngại quá, tôi gọi nhầm số nhé!”

‘Sau đó anh lập tức trực tiếp cúp điện thoại.

Ngãn chứa đồ bị mở ra, anh thuận tay tất máy rồi vứt vào bên trong, sau đó khép lại, động tác liên mạch dứt loát.

Trương Tiểu Du không dám tin nhìn một loạt hành động này của anh, chờ đến khi phản ứng kịp thì nhất thời nhe răng, móng tay cô ghim sâu vào trong lòng bàn tay, giận đến mức tháo dây an toàn trên người: “Cầm Thú, anh mau thả tôi xuống xe, tôi đã sắp đăng ký vào bay rồi, tôi muốn về sân bay! Hiện tại lập tức lập tức!”

Đôi mắt đào hoa của Trần Phong Sinh nghiêng qua nhìn cô, anh rãi nói câu: “Cá Vàng Nhỏ, nếu em còn không thành thật, anh sẽ không ngại chích một mũi an thần cho em đâu!”

Trương Tiểu Du đột nhiên im bặt Bởi vì ánh mắt anh rất âm trầm, xem ra không giống như đang nói đùa!

Hai tay cô đặt ở trên bụng, kinh hoàng bất an cứ không ngừng đội lên trong lòng, khóe mắt lén nhìn gương mặt điển trai kia, hiện giờ đã không thế giấu được chuyện có thai nữa, cô phải làm sao bây giờ..

Đương trong lúc không biết phải làm thế nào, chiếc Cayenne màu đen đã: nhanh chóng chạy trở về khu chung cư Lâm Giang.

Giống như chưa từng có gì thay đổi, bảo vệ cửa Phạm Ân vẫn nhiệt tình vẫy tay chào bọn họ.

‘Sau khi xe dừng hẳn lại, Trương Tiểu Du nhìn tòa nhà cao tầng trước mắt, có chút hoảng hốt, chỉ trong ba bốn giờ ngắn ngủi, vốn tưởng rắng nơi đây chỉ có thế trở thành ký ức, không nghĩ tới cô lại trở về!

Còn chưa chờ cô bình ổn lại nỗi lòng, bóng dáng cao ngất của Trần Phong Sinh đã vòng qua đầu xe đi sang bên này, anh mở cửa xe lái phụ ra.

Dây an toàn dần được tháo bỏ, cả người cô lại bị bế lên ‘Vân giống như lúc ở đại sảnh sân bay, tất cả vùng vẫy đều không làm nên chuyện gì cả, tiếng chìa khóa mở cửa vang lên, Trương Tiểu Du lại về căn phòng được gọi là phòng cưới của bọn họ, mỗi một góc bên trong phòng đều in hãn dấu vết cô từng để lại Cuối cùng hai chân cũng được rơi xuống đất, Trương Tiểu Du được đặt trên ghế sofa đứng lên, trước mắt chỉ toàn là một màu xanh lục trên người anh.

Cô còn nhớ rõ trong cuộc điện thoại trước đó, anh khách sáo nói không đi tiễn cô được vì buối sáng có ca phẫu thuật, xem dáng vẻ này của anh, đồ phẫu thuật cũng chưa kịp cởi, chắc là vừa ra khỏi phòng phẫu thuật là chạy luôn tới chỗ cô rồi nhỉ?

Nhịp tim cực nhanh, Trương Tiếu Du không ngừng hít sâu: “Cầm Thú, rốt cuộc thì anh muốn thế nào?”

“Em hỏi anh sao? Anh còn đang muốn biết em muốn thế nào đây này!” Đôi mất đào hoa của Trần Phong khẽ nheo lại, anh nhếch môi mỏng, biểu cảm âm trầm, giọng điệu mang theo sự nghiến răng nghiến lợi nhấn mạnh: “Em mang thai rồi!”

‘Vân giống như trước, đây không phải giọng điệu nghỉ vấn, mà là câu trần thuật Giống như là đang nói một đạo lý hiến nhiên trên đời này vậy.

“…Phải!” Trương Tiểu Du tự biết mình không biện giải được, cô mm chặt khóe miệng: “Nhưng chuyện này không có liên quan gì đến anh…”

“Sao lại không liên quan đến anh, đây rõ ràng là con anh!” Giọng nói của Trần Phong Sinh như được rít qua từng kế răng.

Hai tay Trương Tiểu Du nám tay, như đang cố vùng vảy lần cuối, cô cứng, miệng, mục đích chính là muốn che giấu: “Anh dựa vào đâu mà cho nó là của anh, có lẽ là của người khác cũng không chừng!”

“Không có khả năng!” Trần Phong Sinh không chút do dự gạt bỏ.

“Sao anh lại dám chắc chản như thể?

‘Vì chênh lệch chiều cao nên Trương Tiểu Du cứ phải ngạnh cố lên mà nhìn anh, cô quật cường nói: “Sao lại không có khả năng “Anh vừa mới nói rồi, con của anh, anh rõ hơn bất cứ ai hết!” Giọng điệu Trần Phong Sinh vẫn kiên định như cũ, mặt mày hiện lên vẻ muốn gây chuyện: “Có cần anh lấy hồ sơ hôm em đến bệnh viện khám lại cho em xem không?”

“Em đừng quên, anh là bác sĩ, còn ba ngày nữa là em mang thai vừa tròn bảy tuần, nếu đấy về trước tính thời gian, em đã mang thai vào cái đêm anh phải đi công tác, khi ấy chúng ta còn chưa ly hôn! Cá Vàng Nhỏ, em có thừa nhận nó là con của anh hay không!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK