Chương 318
Nói tới Tào Tháo, Tào Tháo đã ở trước mặt.
Ở một vị trí gần cửa sổ, Lam Ngọc Anh đang cúi đầu lấy giấy ăn lau mép đĩa.
Hôm nay là ngày cuối tuần được nghỉ ngơi, cô cùng Trương Tiểu ngoài đi dạo phố. Hai người họ không mua sắm gì, chỉ xem một suất phim rẻ buổi sáng, đói rồi thì ra ngoài ăn chút gì đó. Sau khi no bụng định sẽ lại đi vào trung tâm mua sắm lượn lờ, Đã gọi xong món, người cũng khá đông nên tốc độ phục vụ có hơi chậm một chút.
Trương Tiểu Du vừa đi vào nhà vệ sinh, để lại cô ngồi một mình. Cô đang định lau cả đĩa ăn cho Trương Tiểu Du thì bất ngờ có một bóng người ngồi xuống đối diện.
Lam Ngọc Anh những tưởng là Trương Tiểu Du, khi ngẩng đầu lên thì chot sung so.
“Bác sĩ Sinh?
Trần Phong Sinh ngồi phịch xuống ghế, dựa ra sau: “Trùng hợp thật, cô Ngọc Anh cũng ăn cơm ở đây à?”
“À, đúng là trùng hợp.” Lam Ngọc Anh khẽ gật đầu.
“Đồ ăn ở nhà hàng này rất ngon, tôi từng ăn một lần rồi. Nhất là món gà hấp hơi, mùi vị không hề giống với nơi nào khác luôn.” Trần Phong Sinh nói lải nhải, không giống như khi ở bệnh viện, lúc này anh ấy rất thoải mái và hơi tùy tiện, “À vâng.” Lam Ngọc Anh lại gật đầu lần nữa.
Thật ra cô cũng không rõ lắm, là Trương Tiểu Du gợi ý rằng chỗ này rất ngon, hình như cái món gà hấp hơi đó họ cũng mới gọi xong.
Lam Ngọc Anh ngẩng đầu lên, phát hiện Trần Phong Sinh ngồi đối diện đang xoa cắm, nhìn mình chăm chăm, giống như muốn phát hiện ra thứ gì đó trên mặt mình vậy.
Cô cần môi, có chút thiếu tự nhiên: “Bác sĩ Sinh, sao anh cứ nhìn tôi như thể hoài vậy?”
“Tôi thấy có lợi hại làm.” Trần Phong Sinh đặt tay xuống, đổ người về phía trước.
“Hả.” Lam Ngọc Anh ngẩn người: “Tôi lợi hại chỗ nào chứ.”
“Còn không lợi hại sao? Chẳng phải cô đã đá đít Hoàng Trường Minh rồi sao? Tôi thật sự muốn đưa cô lên bục ngồi rồi bái cô làm sư phụ đấy.” Trần Phong Sinh nhưởng cao mày.
“Này? Cô Ngọc Anh, cô nói thật với tôi đi, có phải cô thích đá Hoàng Trường Minh làm đúng không?”
“ ” Lam Ngọc Anh ngượng ngập.
Dường như thấy cô quả xấu hổ, Trần Phong Sinh cũng không trêu chọc nữa, chỉ hỏi cô.
“Một mình à?”
“Không phải, tôi đi cùng bạn thân. Lam Ngọc Anh lắc đầu.
“Vậy càng hay.” Trần Phong Sinh vỗ tay cái bộp: Nhà hàng hết chỗ rồi, ngồi chung với hai cô đi, sau đó tôi mời. Tôi và Trường Minh, cùng cô và bạn thân của cô, ghép thành hai đội. Nam nữ kết hợp, ăn không mệt”
“…” Lam Ngọc Anh há hốc miệng.
Trong tầm mắt có một cái bóng quen thuộc lướt qua, Trân Phong Sinh nhanh mất giơ tay lên gọi: “Trường Minh, ở đây.”
Trong đôi mắt Hoàng Trường Minh ảnh lên một sự ngạc nhiên nhưng nó cũng biến mất rất nhanh. Anh bình thường trở lại, sải rộng bước chân đi về phía đó. Thấy cô ngồi đối diện, anh nghiêm chỉnh ngồi xuống bên cạnh Trần Phong Sinh “Hết chỗ rồi, cô Ngọc Anh nói chúng ta có thể ngồi chung với cô ấy”
“Thế ư?” Hoàng Trường Minh rưởn môi cười.
Đương nhiên không phải rồi.
Cô nói vậy khi nào chứ, rõ ràng…
Còn chưa đợi Lam Ngọc Anh lên tiếng phản bác, Trần Phong Sinh đã gọi phục vụ tới, lật thực đơn ra.
“Hai người còn muốn ăn thêm gì nữa, gọi thêm vài món đi.” Trần Phong Sinh vung mạnh tay, liên tục gọi thêm bốn món, cộng thêm một bát canh nữa.
Người phục vụ mang thêm hai bộ bát đũa nữa tới, bầu không khí trên bàn ăn có hơi kỳ quặc.
Lam Ngọc Anh ngôi đối diện Hoàng Trường Minh, nhưng vì chiếc bàn hình vuông nên cô chỉ hơi liếc lên là có thể nhìn thấy góc nghiêng cương nghị của anh. Suốt cả quá trình cô chỉ cúi đầu, cầm cốc nước lên uống từng ngụm nhỏ, mắt không liếc ngang liếc dọc.
Cho tới khi Trương Tiểu Du tay vung vẩy nước quay lại, phá vỡ bầu không khí trầm mặc: “Mình về rồi đây. Đi vệ sinh còn phải xếp hàng. Ấy, tổng giám đốc Trường Minh? Chẳng phải hai người.”
Nhìn thấy Hoàng Trường Minh, Trương Tiểu Du kích động suýt nữa nhảy dựng lên. Nhưng ngay lập tức, cô ấy cũng đã nhìn thấy Trần Phong Sinh ngồi bên cạnh, bỗng chốc như hóa đá tại chỗ.
Trần Phong Sinh cũng vậy, đang cầm cốc nước chợt khựng lại, đôi mắt hoa đào hơi nheo vào.
“Ồ, xem ra hôm nay không phải trùng hợp bình thường rồi.”