Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 229

 

Hơi nước mờ mịt, Hoàng Trường Minhchỉ mặc một chiếc quần góc bẹt, không kiêng nể gì trưng bày ở trước mặt cô,

 

Tuy rằng hai ngày trước vừa mới dùng rượu lâu người cho anh, nhưng đó là tình huống đặc biệt, lúc này mái tóc ngắn ướt dâm dê, bọt nước từ ngọn tóc nhỏ giọt, dọc theo hình dáng ngũ quan cương nghị của anh chảy xuống, chảy qua hầu kết nhô lên của anh, sau đó là lồng ngực cường tráng.…….

 

“Vừa mới tắm xong sao có thể mặc được? Quần áo cởi ra đều là đồ bẩn” Hoàng Trường Minhrất thản nhiên trả lời cô…. Khoé miệng Lam Ngọc Anh run rẩy,

 

Có phải cô nên cảm ơn anh vì ít nhất anh đã mặc quần trong vào không?

 

Sao gần đây cô luôn có thể nhìn anh ở trấn trước mặt mình thế này.………

 

Cho đến khi nghe được tiếng vang, Lam Ngọc Anhmới dám bỏ tay ra khỏi đôi mắt.

 

Hoàng Trường Minhđã quấn khăn tắm quanh tiến hàng.

 

Lam Ngọc Anh vẫn cảm thấy miệng có chút khó nóng, khăn tầm trên người anh là của mình, dầu gội đầu và sữa tắm là của mình, bàn chải đánh răng máu hồng nhạt anh cầm trong tay cũng là của mình…

 

Vân Vân

 

Lam Ngọc Anhlập tức trừng lớn mắt, “Anh dùng ban chải đánh răng của tôi….

 

“Nếu không thì sao, tôi lấy cái gì để đánh răng? Hoàng Trường Minhcúi đầu nhổ bọt trong miệng, giọng nói vô tội đến đúng lý hợp tình

 

Tựa như cứ bị cô trừng mắt mãi, anh lại nhếch môi rất chậm rãi nói một câu, “Không sao, tôi không chế em.”

 

Lam Ngọc Anh muốn phát điện lên,

 

Không tiếp tục so đo với anh nữa, nhân lúc trước khi chưa tức đến hộc máu, cốp xoay người rời đi,

 

Chờ tới khi Hoàng Trường Minhsấy khô tóc từ trong phòng tắm đi ra, Lam Ngọc Anhđã không còn chút máu, mệt mỏi đỡ trán, chỉ muốn nhanh chóng tiến phật này ra khỏi nhà mình.

 

Chỉ là khi tới cửa, bước chân anh bỗng nhiên dừng

 

Lam Ngọc Anh có nhiều kinh nghiệm, phản ứng rất lại. nhanh lùi lại phía sau hai bước.

 

“Làm sao vậy?

 

Hoàng Trường Minhnhíu mày một cái rồi đáp, “Tôi quên mang chìa khoá rồi.”

 

Lam Ngọc Anhngây ngốc,.……….. Thật hay giả vậy?”

 

“Có lẽ là lúc đi ra quân không cầm, chỉ mang theo di động.” Giọng nói của Hoàng Trường Minhcũng rất nghiêm túc

 

Lam Ngọc Anhnhìn nét mặt nghiêm túc của anh, dáng vẻ không giống như đang nói đùa, cũng nhíu mày theo, nghĩ một chút, cô giương mắt nhìn anh, “Gọi điện thoại cho công ty mở khoá? Tôi nhớ hình như chỗ tôi có số điện thoại!”

 

Nói xong, cô nhanh chân đi ra phòng khách.

 

Kéo một tờ giấy ở phía dưới bình hoa trên bàn trà, phía trên có một dãy số điện thoại.

 

Hoàng Trường Minhđi theo tới, sau khi quét mắt nhìn, nhanh chóng bẩm số trên di động.

 

Rất nhanh đã được kết nối, nhưng thời gian trò chuyện rất ngắn, chỉ nhìn thấy môi mỏng của anh khẽ động đậy, “Vậy sao? Ồ, tôi biết rồi… Cảm ơn.

 

“Sao rồi?” Vừa tắt điện thoại, Lam Ngọc Anh liền vội vàng hỏi.

 

“Quá muộn rồi, người ta không muốn tới đây.” Hoàng Trường Minhlắc di động biểu thị. …. Không phải chứ!

 

Lam Ngọc Anh suy nghĩ lần nữa, nhìn về phía anh, “Gọi điện thoại cho Phan Duy?”

 

“Tắt máy rồi.” Hoàng Trường Minhnhàn nhạt trả lời.

 

Lam Ngọc Anhim lặng, sao gần đây gặp nhiều chuyện xui xẻo như vậy chứ?

 

Có đi đến bên cửa sổ nhìn xuống, tầm nhìn từ trên tầng cao nhất trong nó rất rộng lớn, khoảng cách giữa các cửa số cũng rất xa, suy nghĩ từ cửa số nhảy về cũng lập tức biến mất, nhớ đầu không cẩn thận trượt chân, chẳng phải là có cũng phải gánh trách nhiệm?

 

Lam Ngọc Anhđi qua đi lại trong căn phòng, nhìn về phía người đàn ông khoả thân đang quấn khăn tắm ở trong phòng khách…. Thật sự nên làm gì bây giờ?”

 

Hoàng Trường Minhvuốt ve cắm, trầm ngâm một lát, “Xem ra chỉ có một cách mà thôi.”

 

“Cách gì?” Lam Ngọc Anhlúng ta lúng túng hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK