Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 299

 

Thật ra ban đầu khi từ chối, cô cũng cảm thấy sắp xếp như thế này là không ổn thỏa, dẫu sao đây cũng không phải là một buổi tiệc rượu tiếp khách, một vị sếp cao như vậy lại dẫn theo bạn gái của mình thì còn ra thể thống gì chứ!

 

Nghĩ như vậy, Lam Ngọc Anh bất giác lên nhìn về phía anh.

 

Suốt cả quá trình, Hoàng Trường Minh đều nghiêm túc tập trung vào buổi họp, biểu cảm trên gương mặt rất thân nhiên tựa hồ anh không hề cảm thấy lúc làm việc dẫn cô theo là một việc mất hình tượng đến mức nào.

 

Hội nghị tiến hành có vẻ rất thuận lợi, khi bên ngoài ngả về Tây cũng là lúc màn chiếu được tắt đi. Mọi người đều đang lục tục thu dọn đồ đạc ra về, Hoàng Trường Minh đứng dậy khỏi ghế rồi đi thẳng về phía cô.

 

Bước chân của anh vừa dừng lại phía trước sofa thì Phan Duy đã đuổi kịp rồi nói với anh một câu gì đó, đầu tiên anh im lặng nhưởng mày, sau đó lại hơi quay người sang.

 

Lam Ngọc Anh đứng lên, cũng nhìn theo hướng họ nhìn bèn nhìn thấy có một bóng dáng cao gầy đang từ từ bước vào trước cửa phòng hội nghị.

 

Vì ai nấy đều đang đi ra, chỉ có người đó đi vào nên mục tiêu khả rõ ràng. Cộng thêm việc đó là một cô gái xinh đẹp quyền rũ, vóc dáng cũng chuẩn, mặc chiếc váy da, đôi giày cao gót nện xuống sàn nhà vang lên những tiếng lanh lảnh.

 

Có vẻ như đó là một cô gái con lai, khuôn mặt cực kỳ sắc nét, cộng thêm lớp trang điểm vừa phải nên rất hấp dẫn người đối diện.

 

Lam Ngọc Anh chú ý đến màu son của đối phương, chính là màu hồng phấn đó, còn vẽ cả viên môi nữa chứ.

 

Cô bất giác năm tay lại, cô nhớ tới dấu son dính trên cổ áo Hoàng Trường Minh tối qua, giác quan thứ sáu của phụ nữ nói cho cô biết rất có thể nó xuất phát từ cùng một người.

 

Cô gái kia cũng đi thẳng về phía Hoàng Trường Minh đang đứng.

 

Xem ra họ không xa lạ gì mấy, cô ấy thẳng thừng giơ tay chào hỏi: “Tổng giám đốc Minh!”

 

“Tổng giám đốc Thanh!” Hoàng Trường Minh bắt tay lại. Lam Ngọc Anh cắn môi, tầm mắt không thể rời khỏi bàn tay đang siết chặt của bọn họ.

 

Một giây, hai giây, ba giây…

 

Khi giây thứ tư vừa trôi qua thì họ mới buông ra, cô cũng không hiểu vì sao mình có thể đếm một cách chuẩn xác như thế.

 

“Em đã đứng ngoài đợi rất lâu rồi nhưng không dám làm phiền, đợi tới khi cuộc họp kết thúc mới dám gọi cho Phan Duy!” Người phụ nữ được gọi là tổng giám đốc Thanh mỉm cười: “Tối qua em nói rồi, phải đặc biệt mời tổng giám đốc Minh ăn một bữa cơm để tỏ lòng cảm ơn.

 

“Cũng không cân đậu.” Hoàng Trường Minh cười khẽ một cái.

 

“Vậy sao được. Nhà hàng em đã đặt xong xuôi rồi, vả lại chúng ta nhân tiện có thể bàn một chút về chuyện góp vốn đầu tư, em còn rất nhiều vấn đề cần hỏi anh đấy. Tổng giám đốc Minh, nếu một lát nữa anh không có hẹn gì thì chúng ta đi luôn nhé?”

 

Nói rồi, cuối cùng cô ấy cũng nhìn về phía cô: “… Vị này là?

 

Ban nãy hai người họ trò chuyện khá thân mật, Lam Ngọc Anh cảm thấy mình như một tấm phông nền vậy.

 

Thấy họ cùng đồng loạt nhìn về phía mình, cô mím chặt môi rồi khẽ đáp: ‘À, hai người đi ăn đi, để trợ lý Duy đưa em về khách sạn là được rồi…”

 

Cô cúi đầu chuẩn bị rời đi nhưng bị Hoàng Trường Minh nắm chặt tay lại.

 

“Cùng đi đi.”

 

Chiếc xe thương vụ dừng lại bên dưới tháp Ma Cao.

 

Nơi tổng giám đốc Thanh đặt chỗ là một nhà hàng xoay nằm trên tầng, không những có thể ăn mà còn có thể ngắm nhìn quang cảnh toàn thành phố Ma Cao về đêm, có thể nói là tốn nhiều tâm sức Nghe nói tháp Ma Cao cao ba trăm ba mươi tám mét, xếp thứ tám tại châu Á và thứ mười toàn thế giới về độ nội tiếng, thậm chí còn cao hơn cả tháp Eiffel của Paris, hơn thế còn có thể nhìn xa tận Chu Hải và một phần cảnh quan các đảo xa của Hồng Kông.

 

Lam Ngọc Anh phóng tầm mắt nhìn ra ngoài, đúng là cảnh đêm rất đẹp nhưng lúc này đây cô lại không có tâm trạng ngắm nhìn, lồng ngực nghẹn lại rất khó chịu.

 

Trên chiếc bàn đen có trải một lớp khăn màu trắng tinh, chiếc ly đế cao bằng thủy tinh trong veo, đĩa cũng sạch bong có thể soi rõ mặt người.

 

Tổng giám đốc Thanh thể hiện rất tốt phong thái của một người chủ nhà, sau khi đặt túi xách xuống, cô ấy mỉm cười lên tiếng: “Đây là nhà hàng buffet, chúng ta đi lấy đồ ăn đã được không?”

 

“Ừm.” Hoàng Trường Minh khẽ đáp.

 

Lam Ngọc Anh vừa ngồi xuống thì nghe thấy vậy đành đứng dậy theo.

 

Bữa tối nay nhà hàng phục vụ các món của Bồ Đào Nhà và Ấn Độ và cả những món hải sản tươi ngon, phong phú cùng với một vài món ăn đặt làm ngay. Phóng tầm mắt nhìn qua, la liệt đầy rẫy những món ngon nhiều màu sắc, Lam Ngọc Anh lặng lẽ cầm đĩa đi phía sau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK