Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 305

Cuối cùng Hoàng Trường Minh vẫn kiên trì nhét tiền cho cô.

Có điều Lam Ngọc Anh cảm thấy không mấy tự nhiên khi cầm số tiền nặng trĩu này. Đi được nửa đường, bỗng cô nhìn thấy gì đó, cô khẽ đung đưa tay Hoàng Trường Minh: “Chúng ta vào cửa hàng kia xem đi?”

“Ừm.” Hoàng Trường Minh khẽ đáp.

Sau khi bước vào, anh hơi bất ngờ, hóa ra đây là một cửa hàng đồ hiệu.

Là một thương hiệu nổi tiếng thế giới, chủ yếu kinh doanh các loại đồ da cao cấp, bên trong bày rất nhiều hàng hóa, toàn là các loại ví da đủ kiểu dáng, bên trong đa phần là các khách nữ.

Lam Ngọc Anh tay giữ túi xách, hỏi với vẻ dè dặt: “Hoàng Trường Minh, chỗ tiền này… em có thể chi tiêu tùy ý phải không?”

“Tùy em hết đấy.” Hoàng Trường Minh mim cười.

Nghe vậy, cô khẽ gật đầu, bắt đầu đi theo cô nhân viên lượn khắp các tủ đồ.

Bồng điện thoại di động đổ chuông, Hoàng Trường Minh nói với cô: “Em cứ chọn đi, anh đi nghe điện thoại.”

“Vâng ạ. Lam Ngọc Anh lại gật đầu lần nữa.

Cuộc gọi tới từ người phụ trách công ty con tại đây, bàn luận về công việc nên kéo dài khá lâu. Sau khi Hoàng Trường Minh kết thúc cuộc nói chuyện quay trở về, Lam Ngọc Anh đang cúi đầu đứng trước một khu trưng bày, rất lâu không nhúc nhích.

Hoàng Trường Minh từ phía sau đi tới: “Chọn xong chưa?”

“Ừm.” Lam Ngọc Anh liếc nhìn anh, sau đó nói với nhân viên.

“Phiên cô thanh toán cái này giúp tôi nhé.”

Cô đi theo nhân viên bán hàng đến quầy thu ngân để thanh toán.

Lúc cô nhân viên đưa món đồ đã gói xong xuôi tới, Hoàng Trường Minh ngỡ ngàng. Cuối cùng cô lại chọn một chiếc thắt lưng nam. Cô cầm chưa đầy hai giây đã đưa thắng cho anh.

“Mua cho anh à?” Hoàng Trường Minh nhưởng mày hỏi.

“Ừm.” Lam Ngọc Anh gật đầu.

Đối mặt Hoàng Trường Minh hơ nheo lại. Đây là kiểu thắt lưng cổ điển, ở giữa có một chữ biểu tượng chữ H, giá không hề rẻ. Anh liếc mắt nhìn tờ hóa đơn vừa được in ra, giá vừa vặn bằng số tiền mới thắng được.

Từ cửa hàng đồ cao cấp đi ra, Lam Ngọc Anh cảm thấy nhẹ nhõm cả người.

Cô nhìn Hoàng Trường Minh ở bên cạnh, lúc nãy trước khi đi ra, anh đã mượn phòng thay đồ để đeo thắt lưng lên.

“Có biết bình thường tặng thắt lưng cho đàn ông có ý nghĩa gì không?” Hoàng Trường Minh bỗng chốc lười biếng nâng khỏe mỗi Ý nghĩa gì chứ?” Lam Ngọc Anh ngần người, cô không nghĩ nhiều như vậy.

Số tiền thắng được anh nằng nặc bắt cô nhận, cô không muốn, chỉ có thể nghĩ ra cách thức này.

“Nếu một cô gái tặng thắt lưng cho đàn ông, vậy thì có nghĩa là muốn trải chặt anh ấy cả đời.” Nói tới đây, Hoàng Trường Minh vòng tay qua eo kéo cô vào lòng mình. Anh cúi xuống, ảnh mặt tràn ngập mùi vị nam tính: “Sao, em cũng muốn dùng thắt lưng trói chặt anh à?”

“Nếu đúng vậy thì sao?”

Lam Ngọc Anh nín thở, khẽ hỏi lại.

Hoàng Trường Minh hôn lên bờ môi mỏng của cô thay cho câu trả lời.

Ăn tối trong một nhà hàng ở đầu phố cong, hai người họ trở lại khách sạn, thu dọn đồ đạc, chuẩn bị xuất phát ra sân bay.

Hành lý của Lam Ngọc Anh không nhiều, quân áo thay giặt vài ba bộ là được. Hoàng Trường Minh tới Ma Cao lâu hơn cô, dọn xong đồ của mình cô qua dọn giúp đồ của anh. Cô đang đỏ mặt giấu chỗ quần lót của anh vào trong vali thì chợt có tiếng gõ cửa.

Cô đi tới mở cửa ra, người tới là Phan Duy, nhìn nét mặt có vẻ vội vàng.

“Cô Ngọc Anh.”

Phan Duy cúi đầu chào sau đó hỏi ngay: “Tổng giám đốc Minh đầu a?”

“Anh ấy ở trong.” Lam Ngọc Anh chỉ vào bên trong phòng ngủ.

Phan Duy khẽ gật đầu tỏ ý đã biết rồi rảo bước đi vào trong, cung kính nói gì đó. Hoàng Trường Minh hơi nhíu mày, trầm ngâm mấy giây: “Tôi biết rồi, cậu di sap xep di.”

Thấy Phan Duy lại vội vã đi ra, Lam Ngọc Anh tiến lên hỏi: “Sao vậy?”

“E là anh không thể cùng em quay về rồi.”

“Dạ?” Cô không hiểu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK