Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 11

Những tấm rèm dày khẽ lay động, và một dáng hình cao lớn trong làn khói sương mờ từ từ bước ra.

Hoàng Trường Minh vẫn chỉ quấn một chiếc khăn tắm, ngồi ở cuối giường, khói thuốc từ nơi ngón tay vẫn đang phả ra, cứ cách vài giây anh ta lại quẹt tro vào chiếc gạt tàn đang cầm trên tay trái, rồi ngẩng đầu lên, “Vậy thì mau uống thuốc đị”

Lúc này, Lam Ngọc Anh mới nhìn thấy một lọ thuốc nhỏ màu trẳng đặt bên gối mình, cô lập tức kinh sợ như bị dội nước lạnh từ đầu đến chân.

“Đêm qua…… Cả người cô run lên, mắt nhìn vào vết cắt trên cổ tay, ‘Anh đã làm gì tôi?”

“Tôi đã nhìn thấy mọi thứ có thể thấy, và chạm vào mọi thứ có thể chạm” Hoàng Trường Minh cười khẩy.

“Anh đi chết đi, đồ khốn nạn!” Lam Ngọc Anh bất giác hét lớn, đôi mắt tràn đầy sự tức giận.

Trường Minh khẽ bóp tàn thuốc, nói thì thầm nhưng đủ khiến cô ngây ngẩn cả người, ‘Nhưng tôi không có làm gì cô.”

“….. Thật sao?”

Lam Ngọc Anh, người vừa mới vài giây trước cảm thấy như rơi xuống đáy vực, bây giờ lại như vừa được hồi sinh, không dám tin những gì mình vừa nghe.

Lông mày của Hoàng Trường Minh hơi nhướn lên trên, anh ta giễu cợt cô: “Phải. Tôi sợ cô sẽ lại tự sát ngay khi tỉnh lại mất. Đây là thuốc chống viêm. Tối hôm qua cô uống nhiều rượu như vậy, rất dễ kích ứng vết mổ”

thuat Lam Ngọc Anh bĩu môi, rụt cổ tay trái của mình lại, nhưng trong lòng cô đã thấy dễ chịu hơn, không lâu sau đã nhớ ra một chuyện khác, và sốt sảng hỏi: “Vậy quần áo của tôi đâu rồi? Ai đã thay đồ cho tôi?”

“Nó bẩn rồi, vứt đi, tôi lấy cho cô bộ đồ khác”

Hoàng Trường Minh đáp.

Nghe đến đây, Lam Ngọc Anh lại tức tối nắm chặt hai bàn tay. Không ngờ anh ta lại dám tự tiện đụng chạm vào cơ thể cô lần nữa.

Nhưng dù sao, không bị anh ta cưỡng bức thêm lần nữa đã là may mắn lắm rồi.

Nhìn thấy những hành động đáng ngờ của anh ta, Lam Ngọc Anh lại càng trở nên cảnh giác.

Lần này, Hoàng Trường Minh không nhảy xổ vào người cô như trước, mà chỉ cởi khăn tắm, để lộ chiếc quần đùi duy nhất, rồi bắt đầu mặc quần áo một cách thản nhiên trước mặt cô, với cơ ngực nổi rõ, bắp chân to khỏe, dưới đáy quần căng Nghĩ tới đây, Lam Ngọc Anh bất giác cúi đầu, nheo mắt không dám nhìn thêm nữa.

Đột nhiên, có thứ gì đó bị ném qua chỗ cô, Ngọc Anh vô thức vươn tay ra để giữ lấy nó.

Sau khi nhìn rõ ràng, niềm vui trên gương mặt Lam Ngọc Anh khó có thể che giấu được nữa, hai tay cô giữ chặt con dao và đặt nó lên ngực, sợ rằng nó sẽ lại bị ném đi lần nữa, cô vuốt ve mép dao, và khuôn mặt cô bỗng trở nên dịu dàng đôn hậu như một vị tiên tử……

“Con dao này quan trọng đến vậy sao?”

Hoàng Trường Minh áp sát người cô và hỏi.

Hôm bị cắt cổ tay đưa vào bệnh viện, ngay cả khi bất tỉnh, cô vẫn giữ chặt nó trên tay không chịu buông ra, hai y tá phải rất cố gắng mới mở được ngón tay.

“Phải.” Lam Ngọc Anh khẽ gật đầu. Bây giờ cô đã hồi phục phần nào, biết răng nơi này không nên ở lâu, cô vội vã nhấc chăn bông lên và xỏ giày chuẩn bị rời đi.

Nhưng vừa đi qua trước mặt Hoàng Trường Minh, không biết từ lúc nào anh ta đã châm điếu thuốc rồi phun khói về phía cô, “Cô định bỏ đi trong tình trạng hớ hênh thế này à? Với đôi chân trần trằng trẻo đó?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK