Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1125

“Thời gian trôi qua khoảng tầm năm phút, Lam Ngọc Anh không thể kiên trì dưới ánh mắt nóng rực của anh được nữa, đỏ mặt ho một tiếng, khi con gái vẫn đang cố mút thì rút ra, sau đó đóng cúc áo lại: “A, đã muộn rồi, ngày mai uống tiếp!”

Hoàng Trường Minh đón lấy cô con gái từ tay cô, ánh mắt khó khăn rời khỏi bộ phận phía dưới cổ của cô.

Đỗ con gái ngủ xong, rồi đặt cô bé lên trên cái giường dành cho trẻ sơ sinh bên cạnh, anh không vào phòng tầm tắm rửa, mà bước từng bước lớn đến bên giường, cởi áo sơ mi ra, cả người như sói đói bổ nhào về phía trước, cởi cúc áo.

mà cô vừa mới cài lại Với tình trạng sức khỏe hiện tại của Lam Ngọc Anh thì chưa thế vận động mạnh, anh cũng chỉ có thể làm chút cho bớt ham muốn mà thôi Đèn đã tắt, chỉ nghe thấy tiếng cô rên nhẹ: “Đừng, anh đế cho con gái một & Sau tiệc đầy tháng của cô công chúa nhỏ Hoàng Như Viên, Lam Ngọc Anh và Hoàng Trường Minh mất thời gian một ngày đi trên đường cao tốc.

Mục đích của hai người đó là đến tìm gia định đã cứu Hoàng Trường Minh trong khoảng thời gian anh mất tích, mặc dù khi anh trở lại Sài Gòn đã trả ơn cho người ân nhân của mình bắng những thứ vật chất thiết thực nhất, nhưng Lam Ngọc Anh vẫn muốn đích thân đến cảm ơn bọn họ.

Bởi vì đối với bọn họ đó chỉ là tấm lòng lương thiện nhất thời, nhưng đối với cô mà nói đó là ân tình nặng ngàn cân, Vị trí của thôn đó khá xa, nấm ở cạnh bờ sông, sau khi lái xe vào trong thôn thì không có đường nữa rồi, bắt buộc phải đi bộ một đoạn đường rất dài Lam Ngọc Anh được Hoàng Trường Minh nắm tay, dựa vào trí nhớ của anh mà đi dọc theo con đường làm bảng đất, bởi vì lo lắng cho thân thể của cô nên hai người đi rất từ từ Lúc đi men theo con đường này, cô luôn nhìn xung quanh, trên ống khói của rất nhiều nhà đang lượn lờ khói bếp, trái lại cảm thấy rất có tính hình tượng.

“Chồng, bốn tháng trước anh luôn ở đây sao?”

“Ừm” Hoàng Trường Minh cong môi trả lời ‘Sau khi anh mất đi y thức, trong bốn tháng đều trong trạng thái hôn mê, đến tân khi tỉnh lại mới biết bản thân đang ở đâu.

Không ngờ rằng những tình tiết kì quái trong phim cũng sẽ xảy ra trên người bọn họ, nhưng cho dù như nào thì ông trời cũng cho bọn họ một cơ hội, để cho họ có thể đi tiếp cuộc đời này, trong lòng Lam Ngọc Anh cảm thấy thật may mắn và tràn đầy cảm kích.

Đột nhiên nhớ đến cái gì đó, cô ngấng đầu lên nhìn anh: “Hồi trước em hình như có xem qua một cuốn tiểu thuyết ngôn tình, hình như nhân vật nam chính vì cái gì đó mà xảy ra tai nạn ngoài ý muốn cũng được người dân của một thôn cứu giúp, trong thôn còn có một cô gái xinh như hoa như ngọc, mỗi ngày đều đến chăm sóc anh ta, sau này khi nhân vật nam chính tỉnh lại, hai người dân dần có tình cảm với nhau”

Thời đại học chính là lúc mà tình cảm của các cô gái phát triển mạnh nhất, cô và Trương Tiểu Du thường xuyên đi mượn tiểu thuyết để đọc, vì những câu chuyện của nhân vật chính mà tràn đây rung động và buồn bã.

“Thôn này có nữ không?” Cô cần môi hỏi Hoàng Trường Minh nghe thấy vậy, do dự trả lời: “Ừm, quả thực là có một người”

Lam Ngọc Anh vừa nãy tự dưng trong đầu nghĩ ra câu hỏi này nên thuận mmồm hỏi, không ngờ rằng bản thân lại nói đúng rồi *„ Cô há mồm, ánh mắt hơi đờ ra như một tên ngốc.

Hoàng Trường Minh giơ tay lên xoa xoa cắm, bộ dáng giống như đang nhớ lại: “Nhan sắc cũng tính là như hoa như ngọc”

Lam Ngọc Anh mím môi.

“Bốn tháng đấy anh lúc nào cũng nắm trong trạng thái hôn mê, đối với những sự việc xảy ra xung quanh hầu như là không rõ” Hoàng Trường Minh hơi cúi người xuống, tiếp tục nói: “Có điều sau khi tỉnh lại, anh nghe người dân cứu anh nói, may là có con gái của anh ấy thường xuyên chạy đến đứt nước đút cháo cho anh!”

Lam Ngọc Anh nắm chặt tay.

Tâm trạng trong chớp mất trở nên vô cùng tệ, cảm thấy rất hối hận khi bản thân đã nói câu đấy.

Hoàng Trường Minh giống như không nhìn thấy sự khác thường của cô, chỉ vào một căn nhà mái ngói không xa: “Đến rồi, chính là căn nhà trước mặt!”

Lam Ngọc Anh được anh nắm tay, chỉ có thể theo bước chân của anh mà tiếp tục đi ‘Sau khi đẩy chiếc cửa bằng gỗ ra, mặc dù đập vào mắt là một cấn nhà đã cũ, nhưng nhìn rất gọn gàng sạch sẽ, trong sân có một người nông dân đang cầm cái chổi quét đi những lớp tuyết, bên cạnh có một cụ già đang xử lí những bắp ngô bị tuyết phủ lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK