Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 184

 

Anh bước xuống từ trên giường, cài lại chiếc thắt lưng vừa cởi, lấy một điều thuốc từ trong túi ra, nhưng không có lập tức châm lửa, mà chỉ nhìn cô một cái.

 

Cái nhìn này rất sắc bén, giống như là nhìn thấu cô từ trong ra ngoài.

 

Lam Ngọc Anh rùng mình một cái, ngay sau đó khẽ run rẩy, vẻ mặt với sự lạnh nhạt và thờ ở của anh như ngừng lại trong đôi mặt của cô, tiếng hừ lạnh vang lên, “Em không phải là người phụ nữ tôi yêu, nên chẳng hiếm lạ gì!”

 

Cô lấy hai tay che ngực ngồi dậy, sửa sang lại áo len nhãn nhúm, rồi gần như là tông cửa xông ra ngoài.

 

Bà ngoại ở trong phòng ngủ không có ngồi ngoài phòng khách, mà cũng bởi vì đã có tuổi nên tại của bà rất yếu, lại mở tiếng TV rất to, cho nên cũng không phát hiện ra tranh cãi giữa hai người. không cách nào tiếp tục ở nhà, Lam Ngọc Anh không ngừng bước chạy vọt ra ngoài sân. Không biết là đã ngồi ở bên bờ sông bao lâu, sắc trời dân tối lại, cô không thể không quay về theo con đường cũ.

 

Lúc gần tới nhà, những bước chân của Lam Ngọc Anh bắt đầu trở nên rụt rẻ, cũng không biết phải chống lại đôi mắt sâu thắm kia như thế nào nữa, chờ đến khi bước đến trước cổng nhà, phát hiện chiếc xe Land Rover màu trắng vốn đang đỗ ở một bên đã rời đi từ lúc nào không biết.

 

Đi qua sân vào cửa nhà, bà ngoại vẫn còn đang xem TV ở trong phòng ngủ, không biết là đang chiếu tiết mục nghệ thuật gì, mà không ngừng có tiếng cười truyền ra

 

Lam Ngọc Anh đi chung quanh một vòng, khắp nơi đều chìm vào trong im lặng.

 

Chậu nước rửa mặt bị đổ lăn đến bên giường đã được thu dọn, áo sơ mi được cởi ra cũng không còn ở đây, giống như là cái người đàn ông tên là Hoàng Trường Minh đó từ trước đến nay chưa từng xuất hiện ở đây.

 

Đến buổi tối, thức ăn cũng được dọn lên trên bàn gỗ tròn.

 

Bà ngoại chống gậy ba-toong đi tới dùng cơm, cầm đôi đũa lên thưởng thức các món ăn do cô làm, suốt cả quá trình cũng không có hỏi gì nhiều.

 

Lam Ngọc Anh có chút không nhịn được, “Anh ấy “Trường Minh á hả, nó đi rồi!” Bà ngoại giương mắt, bắt đầu tự mình nói, “Hình như công ty có chuyện gì đó, lúc ấy chỉ vội vã nói một cầu tạm biệt với bà, rồi lập tức lấy chìa khóa xe rời đi, nó không nơi cho cháu sao?”

 

“… Có a.” Khỏe môi của Lam Ngọc Anh hơi mấp máy. không cần làm ẩm giường nữa, cũng không phải gọi đến là đến nữa…

 

Khôi phục lại tự do của bản thân là chuyện tốt, chẳng qua là khi hít thở sâu, bên trong lồng ngực không hiểu được vì sao mà lại thấy khó chịu.

 

Rất dễ dàng tìm được người chăm sóc cho bà ngoại, đúng lúc ở quê có rất nhiều người

 

Lam Ngọc Anh chọn một người bình thường có quan hệ gần gũi, thương lượng trả lương xong, lại dặn dò vài chuyện cần chú ý trong lúc chăm sóc bà cụ, lúc này cô mới yên tâm rời đi.

 

Bởi vì không có Hoàng Trường Minh ở đây, nên buổi tối chủ nhật cô phải ngồi tàu hỏa để trở về.

 

Lúc gần đi, Lam Ngọc Anh ôm bà ngoại một cái thật chặt, dường như là muốn nhận lấy sức mạnh từ trên người của bà.

 

Chuyền tàu cô ngồi là chuyển đi trễ nhất, ngay cả mấy ga nhỏ cũng dừng lại, mãi đến hơn năm giờ sáng mới đến nơi, bấy giờ cô mới nhận ra là mình đã thức trắng cả đêm.

 

Thế mà lại không có cảm giác buồn ngủ lắm, chỉ là lúc đi bộ hai chân có chút nặng nề, giống như bị đổ đầy chì lên vậy, còn có ba tiếng nữa là đến giờ đi làm, Lam Ngọc Anh bắt xe trở về nhà, bước từng bước lên cầu thang đi qua từng tầng một, cô có chút thở gấp.

 

Trước mắt không biết sao lại hiện lên hình ảnh Hoàng Trường Minh ôm cô lên tầng lúc cô bị ngộ độc thức ăn. Lam Ngọc Anh vỗ về cái trán, đến khi chắc chắn là những hình ảnh kia không còn hiện lên nữa, cuối cùng cũng đi lên đến tầng cao nhất, đột nhiên không còn sức lực cầm chìa khóa để mở cửa, cô gõ cửa.

 

Người mở cửa từ bên trong khiến cho cô ngây ngẩn cả người, “Anh Nguyễn Phong…”

 

“Là anh đây. Nguyễn Phongvẫn cười với cô giống như trước

 

Lâm Quyền Bạch trong lúc nhất thời còn chưa hồi thần, “Sao kia. anh lại.

 

“Cuối năm có một đoàn người mới đến cần chiêu mộ. Trong quân đội phải anh quay lại làm công việc này. Nguyễn Phong cười giải thích nói, “Còn có, lúc trước anh gọi điện thoại cho em muốn nói với em chuyện này, kế quả em không nhận, sau còn tắt máy luôn!”

 

“Vậy hả, em có không nghe sao.” Lam Ngọc Anh giật mình. Trong phòng ngủ có âm thanh vang lên, Trương Tiểu Du vui vẻ đi ra ngoài, “Ngọc Anh, cậu đã trở về rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK