Chương 33
Một phòng có tám người, cô không phải là người duy nhất ở trong phòng vào lúc này.
Tối qua cô không còn phải đối mặt với Lam Ngọc Thiên. Như vậy thật tốt!
Lam Ngọc Anh cúi đầu, vuốt ve miếng gạc quấn quanh cổ tay trái.
Nói chung, để lành lại mô da phải mắt một tuần, và hai tuần đối với các khớp tay chân, đặc biệt cổ tay là khớp hoạt động nhiều hơn, kết cầu da lại tương đối mỏng, nên vết thương ở vị trí này không dễ liền da, vết khâu lại bị bung thì còn phải thêm vài ngày nữa mới lành lại được.
Khi xuống nước cứu Hoàng Trường Minh vào tối hôm qua, cô đã dùng lực quá mạnh khiến vết khâu do bị dao cắt ở cổ tay hôm trước bị bung ra.
Hôm nay là ngày cuối cùng trên du thuyền, nếu bỏ dở giữa chừng có thể không nhận được tiền nên Lam Ngọc Anh phải kiên quyết làm mọi thứ cho đến cùng.
“Gốc… cốc…
Lam Ngọc Anh đứng dậy mở cửa. Cô ngạc nhiên khi nhìn thấy Phan Duy, người bị đuổi ra khỏi du thuyền vào tối hôm qua, đang đứng bên ngoài.
Phan Duy cũng mỉm cười khó hiểu khi nhìn thấy cô. Tối qua khi còn đang chìm đắm trong nỗi buồn bị ném xuống thuyền, không ngờ anh lại nhận được điện thoại của ông chủ bảo anh đưa bác sĩ đến rồi trở lại thuyền…
Lam Ngọc Anh cũng chú ý tới người phụ nữ bưng hòm thuốc sau lưng Phan Duy, liền nghe anh ta giới thiệu: “Đây là y tá Hạ, đến kiểm tra vết thương cho cô!”
Sau khi vào phòng, y tá Hạ nhanh chóng chuẩn bị dụng cụ khâu.
Vừa khử trùng bäng cồn và nước muối, cô vừa cười và hỏi Phan Duy đang đứng bên cạnh mình: “Phan Duy, em không tin tưởng vào y thuật của tôi sao?”
“Chị đi theo bác sĩ Tân nhiều năm như vậy, đương nhiên em hoàn toàn có thể tin tưởng!”
Phan Duy cười đáp lại.
Y tá Hạ mỉm cười, câm kéo và kim tiêm y tế lên, tập trung khâu lại vết thương cho Lam Ngọc Anh.
Lam Ngọc Anh không khỏi cũng nhìn về phía Phan Duy, người vẫn đang đứng thẳng nhìn chị y tá khâu vết thương, gương mặt anh ta vô cùng nghiêm túc. Kỳ thật cũng không cần anh ở đây nên cô không nhịn được nói: “Anh Phan Duy, anh có việc gì thì đi làm cũng được!”
“Tôi phải xem chị Hạ khâu lại cổ tay cho cô và đảm bảo là mọi thứ đều phải ổn trước khi rời đi, nếu không tôi không thể giải thích với Hoàng chủ tịch” Phan Duy lắc đầu sau khi nghe cô nói.
Lam Ngọc Anh giật mình.
Buổi sáng, anh đi ngang qua nên biết được tình hình của cô…
“Khâu xong rồi!”
Y tá Hạ di chuyển nhanh nhẹn và điêu luyện, nhanh chóng tháo găng tay ra.
Cuối cùng, cô kiểm tra lại một lượt rồi nói với cô Lam Ngọc Anh: ˆCô Ngọc Anh, nhớ thay băng gạc thường xuyên, giữ vệ sinh vết thương và vùng xung quanh sạch sẽ, tránh nhiễm nước và bụi bản, không được vận động mạnh. Hai tuần nữa là mọi thứ có thể ổn thỏa!”
“Cảm ơn!” Lam Ngọc Anh biết ơn.
Phan Duy đứng bên cạnh cũng hoàn thành nhiệm vụ: “Y tá Hạ, tôi tiễn chị xuống thuyên!”
Y tá Hạ gật đầu, thu dọn hộp thuốc chuẩn bị theo Phạm Duy đi ra ngoài. Khi anh chuẩn bị bước ra khỏi phòng, Lam Ngọc Anh không nhịn được gọi với theo: “Anh Phạm Duy…
“Anh Trường Minh… đang ở trong phòng?” Cô cố gắng làm ra vẻ thản nhiên khi hỏi.
“Anh ấy đang hút thuốc trên boong” Phan Duy trả lời sau khi suy nghĩ một lát.
“Vâng. Cảm ơn anh!” Lam Ngọc Anh gật đầu.