Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 873

Lam Ngọc Anh nắm chặt điện thoại, cúi người hoang mang nói: “Chú Lý, trước hết không đi Hoàng Oanh, đi nhà chính nhà họ Hoàng!”

Tòa lầu Hoàng Oanh được năng chiều bao phủ, trong phòng làm việc của tổng giám đốc trên tầng cao nhất, Hoàng Trường Minh đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn vào những áng mây trên cao đang xếp chồng lên nhau ở đẳng xa, đôi mất sâu thẳm kia vẫn luôn hơi híp lại.

Sau lưng, Hoàng Thanh Thảo đang lười biếng ngồi trên ghế tổng giám đốc của anh.

Giày cao gót phát ra một tiếng vang lanh lảnh, chiếc ghế xoay về phía anh: “Trường Minh, cô nghe nói đã có người trong nội bộ Hoàng Oanh chủ động đến đồn công an tự thú, đối với chuyên phạm tội đều thú nhận không che giấu, khoản tiền khống lồ kia cũng được bù vào đầy đủ, trước đó không có chút dấu vết nào để lân theo, tìm không được bất cứ chứng cứ gì, bây giờ thì lại thuận lợi tới mức không tưởng!”

“Chẳng qua là một tên chịu tội thay thôi” Khóe môi Hoàng Trường Minh cười lạnh.

Hoàng Thanh Thảo nghe vậy liền nhướng hàng mày xinh đẹp lên: “Nói vậy tức là con đã biết được người đứng sau màn rồi?”

Hoàng Trường Minh cũng không trả lời bà mà là trầm ngâm hai giây, sau đó trầm giọng nói: “Chuyện này con sẽ xử lý, đợi lát nữa Tiêu Thành Vân sẽ qua đây, con và cậu ta vẫn còn chuyện phải nói, cô, cô đi làm việc trước đi”

Hoàng Thanh Thảo cúi đầu nhìn đồng hồ trên cố tay một cái, vẫn không đứng dậy khỏi ghế xoay mà là lười biếng nói: “Cô không bận, cô thấy cũng sắp.

tan làm rồi, hay là cô đợi lát nữa rồi cùng về với cháu, đã lâu không được ăn đồ ăn do cây cải nhỏ nấu rồi, thèm quá đi!”

Khóe môi Hoàng Trình Minh cong lên, ngoài cười trong không cười nói “Thật không khéo, tối nay chúng cháu sẽ ở ngoài ăn bữa tối dưới ánh nến”

Lại khoe ân ái Hoàng Thanh Thảo liếc trắng mắt, để tránh cho mình ngứa tay đánh người, bà liền đứng dậy đạp giày cao gót phẫn nộ rời đi Cửa còn chưa đóng thì Tiêu Thành Vân mặc một thân tây trang đã theo đó bước vào, ngồi xuống chiếc ghế phía đối diện bàn làm việc.

Hoàng Trường Minh xoay người lại, kéo ghế xoay ra, cứ như không nhìn thấy văn kiện đặt trên bàn, mà chỉ bình tĩnh nhìn chấm chãm vào đối phương, nửa ngày sau mới không nhanh không chậm hé miệng: “Chuyện về vụ án thương mại này, cậu thấy thế nào?”

“Chẳng phải tập đoàn Bách Á đã rút đơn, và tình tiết vụ án đã có tiến triển mới rồi sao?“ Tiêu Thành Vân thả tay hỏi.

“Đúng là có người chủ động nhận tội” Hoàng Trường Minh nâng tay sờ cãm, ánh mắt sắc lẹm: “Lúc đầu phần hợp đồng đó là do tôi tự tay ký, bởi vì độ quan trọng của nó, trừ tôi ra thì cũng chỉ có cậu chạm qua, ngay cả Phan Duy cũng chưa từng đụng vào! Hay là nói, còn có người khác đụng vào nữa?”

Nghe đến câu cuối cùng, vẻ mặt của Tiêu Thành Vân phút chốc liền cứng lại, sau đó thở dài một hơi, đứng dậy khỏi ghế cười khổ nói: “Nếu anh đã đoán được rồi, thì tôi cũng không giấu nữa, không có ai khác, là tôi!”

“Cậu xác định, là cậu làm?” Hoàng Trường Minh híp mắt “Đúng” Tiêu Thành Vân chỉ có hơi do dự một chút, nhưng nghĩ đến nụ cười lộ ra hai lúm đông tiền nào đó, anh ta liền nằm chặt nằm đấm gật đầu: “Là trong lòng tôi vẫn luôn oán hận anh, chúng ta đều là con của bố, tại sao tôi mang theo cái danh con riêng, mà anh Ì cao cao tại thượng, nếu không phải lần này anh chủ động không muốn làm cái chức tổng giám đốc này nữa thì bố cũng sẽ không sốt ruột gọi tôi tới, trong lòng ông ấy trước giờ đều muốn anh nổi nghiệp mình! Tôi không cam lòng, lầ này chính là một cơ hội, tôi đương nhiên sẽ không bỏ qua!”

“Bây giờ nói hối hận đã muộn rồi, một người làm một người chịu, bên phía bố tôi sẽ tự mình nói rõ, tôi cũng sẽ gánh chịu tất cả hậu quả!”

Đường như Hoàng Trường Minh đã đoán được anh ta sẽ nói như vậy, ánh mất lại càng lạnh lẽo hơn vài phần.

Im lặng nhìn nhau một lúc lâu, anh lạnh lùng thu hồi tầm mắt: “Tôi coi như làm kẻ điếc một lần, tin lời cậu nói”

Tiêu Thành Vân nghe được lời này, toàn thân chấn động.

‘Thật ra cũng giống như quan hệ không gần không xa giữa Hoàng Trường Minh và Phạm Mỹ Lệ, bản thân anh với Hoàng Trường Minh cũng vậy, tuy có nhiều trường hợp cần phải gọi anh, nhưng càng nhiều lúc đều sẽ không để tâm, chỉ là lần này, hốc mắt anh có hơi đỏ, thậm chí âm thanh đều phát run: “Anh!”

Hoàng Trường Minh không nói gì, chỉ là xoay ghế lại, đưa lưng về phía anh ta phất tay.

Sau khi Tiêu Thành Vân rời đi, lập tức Phan Duy liền nhanh chóng bước vào, chau mày nói: “Tổng giám đốc Minh, chuyện này…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK