Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 304

 

Cô chưa bao giờ chạm vào nhiều tiền đến thế.

 

“Em không cần Lam Ngọc Anh vội vàng trả lại.

 

“Đây là tiền em thắng được.” Hoàng Trường Minh uể oải nhưởng mày.

 

Lam Ngọc Anh vẫn lắc đầu từ chối nhưng bị anh quát: “Cầm lấy!”

 

Hai mẹ con Lam Ngọc Thiên cũng không ở lại sòng bạc quả lâu. Sắc mặt Lại Diệp rất khó coi, lúc ra khỏi cửa bà ta còn cố tình kiếm cớ chửi bảo vệ một lúc lâu. Sau khi lên xe đi xa rồi, bầu không khí trong xe vẫn còn rất nặng nề.

 

Lam Ngọc Thiên nhìn vào gương dặm lại phần, vẽ vời vài đường rồi sau đó ném thỏi son trong tay ra ngoài cửa sổ “Con Lam Ngọc Anh chết tiệt, rốt cuộc cô ta có chỗ nào tốt đẹp chứ! Sao anh Trường Minh lại để ý cô ta, lại còn dẫn cô ta tới Ma Cao chơi nữa!”

 

Lại Diệp cũng bốc hỏa trong lòng, cuối cùng bà ta không những không thắng được tiền mà còn thua sạch sẽ.

 

“Rốt cuộc Một người phụ nữ để tiện bị đuổi ra khỏi nhà như cô ta dựa vào mà khiến anh Trường Minh không buồn nhìn con lấy một cái!” Lam Ngọc Thiên hậm hực siết chặt chiếc túi xách trên chân, nhất là khi nghĩ tới cảnh hai người họ thân mật như chốn không người ban nãy, cô ta càng đố kỵ gần chết.

 

Lại Diệp nghe vậy, nhíu mày hỏi: “Ngọc Thiên, con vẫn chưa chịu từ bỏ à?”

 

“Con thích anh Trường Minh lâu như vậy rồi.” Lam Ngọc Thiên bĩu môi.

 

“Lần trước ở nhà không phải bố con đã nhắc đến chuyện cưới hỏi với tổng giám đốc Minh nhưng đã bị cậu ta từ chối, hơn nữa sau khi biết nguyên nhân thì bố con cũng không dám nhắc lại Lại Diệp nhìn con gái: “Ngọc Thiên, bây giờ con cũng chưa lớn tuổi, chuyện gì cũng vẫn còn kịp. Có rất nhiều cậu chủ con nhà quyền quý, chúng ta còn có thời gian từ từ lựa chọn!”

 

Nhưng Lam Ngọc Thiên nghe xong thì không đồng ý: “Nhưng cả Sài Gòn này không ai so sánh được với anh Trường Minh cả!”

 

Lại Diệp không lên tiếng, bởi vì đây là sự thật không thể phản bác được. E là cả Sài Gòn này, xét về bối cảnh gia đình hay thế lực, địa vị, cũng không tìm ra được người đàn ông nào xuất sắc hơn Hoàng Trường Minh.

 

“Nói thì nói vậy nhưng mà…”

 

“Mẹ!” Lam Ngọc Thiên nhăn mặt ngắt lời, cô ta cao đầu, thái độ kiên quyết tựa như không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua: “Con không sợ, cho dù không trèo cao tới được nhà họ Hoàng thì con chỉ cần là người con gái của anh Trường Minh cũng được rồi! Mẹ, chẳng phải mẹ đã nhẫn nhịn ở bên bố bao nhiêu năm rồi mới được lên ngôi vị trí bây giờ sao, thế nên mọi chuyện đều không phải vấn đề Lại Diệp nghe xong không lên tiếng, ở một mức độ nhất định bà ta cũng ngầm đồng ý với con gái.

 

Sau khi bà ta được gả về nhà họ Lam thì đã thành công đuổi được Lam Ngọc Anh ra khỏi nhà. Ở bên ngoài, Lam Ngọc Thiên gần như là cô con gái duy nhất của gia đình, cũng là bông hoa được bà ta nâng niu nuôi lớn. Hơn nữa xét về diện mạo hay vóc dáng thì có điểm nào kém Lam Ngọc Anh chứ?

 

Nghĩ tới chuyện lúc trước Hoàng Trường Minh bảo vệ Lam Ngọc Anh, bà ta đã có phần ngạc nhiên rồi, không ngờ ban nãy trên bàn bài lại xuất hiện một lân nữa. Xem ra Lam Ngọc Anh rất được lòng Hoàng Trường Minh. Cũng không biết cô ta đã dùng thủ đoạn hồ ly tinh gì, đúng là không khác gì người mẹ nhảy lầu kia mài!

 

Chết thì cũng chết rồi, bây giờ trong giấc mơ của Lam Khải Dương thi thoảng vẫn lẩm bẩm tên người đó. Khi nghĩ như vậy, bà ta hoàn toàn quên mất mình mới thực sự là kẻ thứ ba.

 

Lại Diệp hơi sững người, nhìn sang con gái đang tràn đầy tự tin bên cạnh.

 

“Đúng rồi mẹ! Mẹ nói xem liệu Lam Ngọc Anh có nói với bố không? Bố ghét nhất là bài bạc mà!” Lam Ngọc Thiên bỗng nhiên nhớ ra gì đó bèn vội vàng căng thẳng hỏi.

 

“Sợ gì chứ!” Lại Diệp không chút lo lắng, nhàn nhã vuốt phẳng lại vạt áo nhăn nhúm của mình: “Cho dù dám mách thì đã sao nào. Tới lúc đó mẹ chỉ cần rủ rỉ vài câu bên tai ông ấy rồi nhắc đến đứa con bị sảy năm xưa, con nghĩ bố tin nó hay tin mẹ?”

 

Hai mẹ con họ nhìn nhau, đều khônh hẹn mà cùng cười…

 

Khi từ trong khu giải trí đi ra, sắc trời bên ngoài vừa nhá nhem.

 

Từ giờ tới lúc bay vẫn còn hai tiếng nữa, họ có thể men theo con đường này, đi dạo thêm một chút.

 

Buổi trưa, đồn công an gọi điện thoại cho cô, nói là đã tìm được ví tiền của cô, tiền mặt và thẻ ngân hàng bên trong đều không còn nữa, chỉ còn lại giấy tờ tùy thân. Có lẽ sau khi lấy hết tiền, tên trộm đã vứt chiếc ví vào thùng rác hoặc ở đâu đó.

 

Nhưng đối với Lam Ngọc Anh mà nói, giấy tờ tùy thân vẫn còn đã là chuyện may mắn lắm rồi.

 

Nhưng cho dù không tìm lại được giấy tờ tùy thân, cô cũng không quá lo lắng nữa. Vì có Hoàng Trường Minh ở đây, anh nhất định sẽ có cách đưa mình vē.

 

Phần bị rách ra của túi xách được tạm thời khâu lại, bây giờ bên trong đang phồng lên vì đựng toàn tiền, mỗi bước đi Lam Ngọc Anh đều cảm thấy thấp thỏm lo âu, căng thẳng lấy tay đỡ đáy túi, sợ sẽ rớt ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK