Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 367

“Tất cả đều là hoa hồng đỏ, mùi hương nồng nàn quá!”

Nhóm đồng nghiệp nữ đều vây quanh, giọng nói cảm thán liên tục vang lên.

Lúc đang bị mọi người bàn ra tán vào ép hỏi, thì tiếng điện thoại vang lên giúp cô thoát khỏi bọn họ, chạy nhanh vào nhà vệ sinh.

Gần như cùng lúc cánh cửa đóng lại, cô cũng vừa nhận điện thoại, bên kia vang lên giọng nói trầm tĩnh của Hoàng Trường Minh: “Em đã nhận được hoa chưa?”

“Rồi…” Lam Ngọc Anh giống như là cô gái nhỏ, cắn môi, ngượng ngùng mà nói: “Thật sự rất đẹp!”

Nhớ rõ lúc bọn họ vừa xác nhận mối quan hệ, anh cũng giống như hôm nay, đưa cho cô một bó hoa hồng rất lớn. Không nghĩ tới sau khi bọn họ chia tay rồi tái hợp, anh cũng vẫn như thế, thật giống như khoảng thời gian chia xa ngắn ngủi kia chưa từng xảy ra.

Dường như ở đầu dây bên kia Hoàng Trường Minh cười khẽ hai tiếng.

Sau đó, hai người không nói chuyện nữa, trong phút chốc chỉ còn lại tiếng hít thở của nhau.

Lam Ngọc Anh cầm di động, cảm thấy sự ngọt ngào trong lòng như trào dâng ra ngoài.

“Nhớ em biết làm thế nào bây giờ?”

Dường như Hoàng Trường Minh thở dài, đột nhiên nói.

Trái tim Lam Ngọc Anh dường như rung động, còn chưa bình tĩnh lại, đã nghe thấy anh nói tiếp: “Nếu không thì bây giờ em đến đây đi!”

“Em đang làm việc mà…” Cô vội vàng nhắc nhở.

“Nhưng anh nhớ em! Muốn hôn em, muốn sờ em!” Hoàng Trường Minh nói chuyện giống như một đứa con nít.

“Này, Hoàng Trường Minh, anh đừng như thế mà!” Lam

Ngọc Anh bị lời anh nói làm cho mặt đỏ đến mang tai, ôm ngực đã sắp không chịu được nữa rồi: “Long Thành cách Sài Gòn cũng không xa, chờ đến lúc nghỉ cuối tuần, em sẽ đi đến tìm anh nha.“

Thấy bên kia không nói gì, giống như đã được cô trấn an rồi.

Mắt nhìn đồng hồ, Lam Ngọc Anh hỏi anh: “Em còn phải đi làm… Cúp máy trước nhé?”

“Không được phép cúp máy!”

Lam Ngọc Anh không dám động đậy, chờ vài giây, mắt nhìn màn hình, quả nhiên là anh cúp máy trước.

Cô dở khóc dở cười lắc đầu.

Người đàn ông này…

Hôm qua, khi vừa rời khỏi quán lẩu, hai cô cháu cò kè mặc cả đến hai giờ rưỡi. Cô theo Hoàng Trường Minh về tới nhà trọ, gần như vừa vào cửa đã không rảnh rỗi, vẫn luôn không xuống giường. Cho đến khi Hoàng Thanh Thảo chạy xe đến bấm còi ở dưới lầu, Hoàng Trường Minh mới miễn cưỡng buông cô ra.

Nghĩ đến hành vi buông thả của anh, mặt Lam Ngọc Anh càng đỏ hơn.

Lúc trở về chỗ ngồi, mọi người đã tản bớt đi. Người đồng nghiệp ngồi cạnh cô trước giờ luôn nhiều chuyện, lúc này cầm tấm thẻ nhỏ trong bỏ hoa, cũng nhìn ra là ba chữ ‘Gửi Ngọc Anh như lần trước, cảm thấy kì lạ “Ngọc Anh, không phải cậu nói đã chia tay với bạn trai rồi sao?”

“À, chúng mình vừa quay lại…” Lam Ngọc Anh ngượng ngùng nói.

“Độc ác! Lại lần nữa đầu độc con chó độc thân là mình đây!” Lập tức đồng nghiệp ném tấm thẻ đi, buồn bã dựa vào bàn.

Vừa mới kết thúc giờ nghỉ trưa, từng phòng ban đều được thông báo họp.

Lúc này tổ chức cuộc họp khẩn cấp, lại huy động mọi người thế này, Lam Ngọc Anh cảm thấy rất kinh ngạc. Cô chưa từng trải qua tình huống như vậy, nhất là khi nghe được tin tức ngầm từ các đồng nghiệp đang bàn tán là công ty bị thu mua lại.

Cô hỏi người ở bên cạnh: “Công ty của chúng ta bị người ta thu mua rồi à?”

“Hình như thật đó!” Đồng nghiệp hay ngóng tin bên lề cũng gật đầu: “Nghe nói đó là một xí nghiệp ở nước ngoài, quy mô không nhỏ! Hình như là muốn tiến hành trong im lặng, cho nên cũng không có động tĩnh gì lớn. Mình nghĩ lại, đường như gọi là cái gì Hữu Thảo đó

Lam Ngọc Anh nhíu mày, cảm thấy cái tên này hơi quen tại, hình như đã nghe qua ở đâu đó rồi.

Còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, trưởng phòng đã thúc giục đi về phía phòng họp.

Cuộc họp kéo dài đến hơn hai giờ, tin tức cũng rất chính xác. Thật sự nội dung cuộc họp có nhắc đến việc công ty bị thu mua, mà cũng có thông báo rõ ràng rằng công ty bọn họ bị công ty ở nước ngoài kia mua lại, nhưng sẽ không có bất kỳ sự thay đổi nhân sự nào, sẽ hoạt động như công ty con ở trong nước.

Bởi vì đối phương là công ty niêm yết, nên việc mua bán sáp nhập cũng là chuyện tốt.

Nhưng mà chuyện này cũng quá nhanh chóng, làm cho người ta không trở tay kịp. Mặc dù công ty cũng không lớn, nhưng cũng có hai ba trăm người, cứ như thế mà đổi chủ trong chớp mắt, Lam Ngọc Anh cảm thấy việc đời cứ luôn thay đổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK