Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 176

 

Hoàng Trường Minh hút đến hơn nửa điều thuốc, tinh thần mới tỉnh táo lên nhiều. Thắt đai an toàn lên lần nữa rồi nổ máy xe, đèn xe Land

 

Rover sáng lên, từ cổng bệnh viện chạy ra ngoài.

 

Về đến nhà rồi, hai người lần lượt đi vào phòng tắm, tắm rửa.

 

Lúc Hoàng Trường Minh quấn khăn tắm đi ra, thì cô đang ngồi dựa vào đầu giường, ảnh đèn vàng ấm áp chiếu xuống tạo thành hai bóng mờ dưới mí mắt cô, khỏe mỗi khẽ cong, biểu cảm trên mặt mơ hồ như có chuyện buồn.

 

Trên lưng đột nhiên có cứng, cả người Lam Ngọc Anh bị ôm lay.

 

Đập vào mắt chính là lồng ngực rắn chắc, còn có cả bọt nước dính bên trên. Ngay sau đó cầm bị nằm lấy, hướng lên trên, trông thấy anh nhíu chặt mày: “Không phải đã nói là bà ngoại em có thể xuất viện rồi sao, chuyện tốt như thế sao còn bày ra cái mặt như mướp đăng như thế?”

 

Lam Ngọc Anh xấu hổ, cô đầu có như vậy.

 

Dưới ánh nhìn chăm chủ của anh, cô do dự mấy giây, cuối cùng vẫn nói ra: “Bà ngoại nói sau khi xuất viện muốn về quê sống

 

Dường như quay trở lại mối quan hệ trước kỳ nghỉ ngắn, khi nghe tin có thể xuất viện, bà ngoại rất xúc động, chuyện đầu tiên bà nói với cô là muốn trở về quê, hơn nữa dường như thái độ còn rất cương quyết.

 

“Nếu như bà đã nói thế, chi bằng để bà hoàn thành tâm nguyện đi.” Hoàng Trường Minh nghe xong, gương mặt trầm ngâm: “Bất kể là bệnh tật ở độ tuổi nào, tâm trạng là quan trọng nhất, bà ngoại em hắn là rất thích cuộc sống ở nông thôn, bầu không khí ở đó rất tốt, đối với việc dưỡng bệnh của bà có lợi hơn. Hơn nữa người già ở tuổi này, có rất nhiều chuyện chỉ bằng để bà được toại nguyện ”

 

Nghe nói anh nói xong một mạch, Lam Ngọc Anh không khỏi liếm môi.

 

Thế như bọn họ đang bàn luận việc riêng tư vậy…

 

Dường như thấy cô không lên tiếng, Hoàng Trường Minh lại mở miệng nói mấy câu: “Nếu như không yên tâm, có thể thuê người quen ở quê đến chăm sóc, mỗi ngày đều gọi điện thoại, có chuyện gì em đều có thể biết trước tiên.

 

“Vâng.” Lam Ngọc Anh gật đầu,

 

Trong lòng cô khẽ thở dài, e là cũng chỉ có thể như vậy. Cô không thể bỏ công việc để về quê sống với bà ngoại, tuy răng trong lòng cô rất muốn làm như vậy, nhưng chắc chắn là bà ngoại cũng sẽ không cho phép cô làm thế “Hôm nào thì bà xuất viên?”

 

“Thứ sáu tuần sau.” Lam Ngọc Anh đáp. Trước khi xuất viện còn phải làm kiểm tra tổng quát, đảm bảo chắc chắn mới có thể yên tâm xuất viện. Vả lại đúng lúc thứ sáu có được nghỉ nửa ngày, đi theo chăm sóc bà ngoại hai ngày, vừa khít đến thứ hai đi làm lại, sẽ không khiến công việc bị trì trệ.

 

“Ừm.” Hoàng Trường Minh nhẹ giọng đáp lại.

 

Sau đó trầm ngâm hai giây, lại mở miệng nói tiếp: “Đi muộn một ngày, thứ bảy anh không có việc gì quan trọng, để anh lái xe đưa hai người về “Không cần đầu…” Lam Ngọc Anh lập tức lắc đầu.

 

“Đừng có dài dòng nữa!” Hoàng Trường Minh thấp giọng quát lên một câu.

 

“… Lam Ngọc Anh sợ hãi rụt vai lại như lúc trước, sau khi mở miệng một lúc lâu, vẫn không nhịn được nói: “Nhưng mà.

 

“ Lần này, Hoàng Trường Minh dứt khoát dùng đôi môi mỏng chặn miệng cô,

 

Một nụ hôn không sâu cũng đủ khiến Lam Ngọc Anh mềm nhũn hết cả người.

 

Khi tách nhau ra, Hoàng Trường Minh đã chống cánh tay ngay bên trên cô, ở khoảng cách sát gần thể này cô có thể thấy được hình ảnh bản thân nhỏ xíu trong con người đen nhánh của anh.

 

Lam Ngọc Anh cần môi, chớp chớp hàng mi dài như cánh bướm “Hoàng Trường Minh, thật ra anh không cần phải đối xử tốt với tôi như vậy đầu…

 

“Tôi đã nói từ lâu rồi, chỉ cần em chăm sóc khiến tôi vui vẻ. Hoàng Trường Minh củi xuống thấp hơn một chút, hơi thở ấm nóng phả ra, mang theo mấy phần ý tứ trêu ghẹo: “Nếu cảm thấy tôi đối xử với em tốt, vậy thì từ từ phục vụ tối đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK