Chương 178
Trong bóng đêm, chiếc Land Rover trắng sáng lên đèn phanh phía sau chầm chậm chạy ra khỏi khu dân cư. Lam Ngọc Anh xoa xoa đôi môi bị hôn đến sưng đỏ, có chút
Cạn lời
Anh ấy đến đây chỉ vì nói chuyện này?
Không phải chỉ cần gọi điện thoại là được rồi sao…
Chạng vạng ngày hôm sau, Lam Ngọc Anh và Hoàng Trường Minh chân trước chân sau gần như đồng thời vào nhà.
Cô vừa đi vào cửa đổi dép lê xong, phía sau liền vang lên tiếng khóa cửa, sau đó cánh cửa mở ra, Hoàng Trường Minh thân hình cao ráo mặc một bộ tây trang màu đen đi vào.
“Tôi đi nấu cơm đây!”
Lam Ngọc Anh nói xong câu này, liên lập tức mang theo cái túi to đùng chạy vào nhà bếp.
Hoàng Trường Minh tiên tay để chìa khóa xe lên trên tủ giày, rồi lên lầu thay quần áo, lúc trở xuống lần nữa đã mặc quần dài màu xám và áo phông cổ tròn, dáng vẻ thật sự rất giống ở nhà, anh đi vào bếp rót một cốc nước, sau đó ngồi trên sô pha xem TV.
Giống như những ông chồng bình thường đang ngồi chờ vợ nấu cơm.
Lúc này trên TV không có tiết mục gì hay, do là thường ngày anh toàn xem tin tức tài chính.
Bằng nhiên tiếng chuông di động vang lên.
Không phải là của Hoàng Trường Minh, mà vang lên từ trong túi xách bên cạnh.
Bởi vì khóa kéo không có động hết lại, còn mở ra một nửa, màn hình di động sáng lên anh nhìn không sót cái gì.
Khi trông thấy hai chữ “Nguyễn Phong” hiện lên, hai mắt Hoàng Trường Minh chợt nheo lại.
Anh duỗi cánh tay dài, chỉ dùng hai ngón tay là thoải mái móc điện thoại di động ra ngoài. Mỗi mỏng mím lại thành một đường, nghiêng đầu, trông thấy hình bóng nhỏ gầy đang bận rộn trong bếp, rũ đầu xuống, chốc chốc lại vén tóc mai ra sau tại. Hoàng Trường Minh không chút suy nghĩ thẳng tay cúp điện thoại.
Sau đó còn tìm nhật ký cuộc gọi, xóa đi, rồi nhấn nút tắt máy. Vừa làm xong một loạt động tác này, trong phòng bếp đã truyền ra tiếng vang.
Sau đó là tiếng bước chân Lam Ngọc Anh mặc tạp dề từ xa đi tới, trên tay còn cầm một muỗng đậu đũa, không chắc chắn lầm hỏi anh: “Này, vừa nãy có phải là di động của tôi reng lên đúng không?”
“Không có.” Hoàng Trường Minh cầm điện thoại giấu xuống dưới “Vậy sao..” Lam Ngọc Anh nhíu mày, vẻ mặt có chút nghi ngờ: “Chẳng lẽ là tôi nghe nhầm rồi.”
“Vừa nãy trong TV có người nghe điện thoại” Hoàng Trường
Minh cầm điều khiển từ xa chỉ TV, mặt không đổi sắc nói.
“Ồ.” Lam Ngọc Anh gật đầu. Nhưng khi cô nhìn thấy tin tức tài chính buồn tẻ trong TV vẫn không thể nhịn được vẻ buồn bực.
Hoàng Trường Minh đưa mắt liếc xéo qua, nhăn mày thấp giọng thúc giục: “Nhanh đi nấu cơm đi. Tôi đói lắm rồi!”
“Biết rồi!” Lam Ngọc Anh bị anh quát, cuống quít đáp. không dám dài dòng nữa, vội xoay người chạy ngay về phòng bếp, lại bắt đầu leng keng loảng xoảng nấu ăn. Âm thanh dao thái trên thớt gỗ nhịp nhàng vang lên, Hoàng
Trường Minh cầm điện thoại di động để lại trong túi, như là chưa từng chạm vào. Đôi chân dài gác lên, châm điều thuốc, làn khói trắng phải ra từ miệng và mũi anh, cái chân dài gác trên bàn nhịp nhịp Một tiếng sau, Lam Ngọc Anh bưng bốn món ăn một món canh lên bàn ăn.
Chay mặn phối hợp, giống như lúc trước mỗi thứ đều vừa đủ lượng ăn của hai người bọn họ, lại kết hợp với một món canh nấm ngon miệng.
Cô gọi anh vào ăn cơm, Hoàng Trường Minh một tay cắm trong túi quân đi đến, kéo ghế đối diện ra. Lam Ngọc Anh đặt hai bát cơm đầy có ngọn lên trước mặt anh, sau đó cũng kéo ghế ra ngồi xuống giống anh.
Chỉ là trong quá trình đó, dường như thỉnh thoảng có nhìn thấy lông mày anh mơ hồ nhưởng lên. Sau vài lần liên tiếp, Lam Ngọc Anh không nhịn được, do dự hỏi: “… Anh làm sao thế?”
“Không có gì.” Hoàng Trường Minh nhìn cô một cái, động tác dùng đũa gắp rau trong tay không ngừng, sau khi nhai nuốt thịt bò trong miệng xuống, mới chậm rì rì nói một câu: “Tâm trạng tốt.”
Lam Ngọc Anh không lên tiếng nói gì, dù sao cũng đã sớm quen với tính cách vui giận thất thường của anh.