Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 633

Lam Ngọc Anh nhìn về phía anh, nói ra suy nghĩ của mình.

“Nói xong rồi?” Hoàng Trường Minh híp mắt.

“Nói xong. Lam Ngọc Anh gật đầu.

Hoàng Trường Minh bỗng dưng đứng lên, từng bước đi về phía cô, cho đến khi dép chạm vào cô, anh mới suy đoán thâm độc nói: “Lam Ngọc Anh, cô thế này là định bỏ cha giữ con sao?”

Bỏ cha giữ con…

Lam Ngọc Anh giật mình sửng sốt.

Nhìn mặt mày anh u ám, nhịp tim không hiểu sao tăng nhanh hơn.

Hoàng Trường Minh trên cao nhìn xuống cô, nhìn đến khi cô sắp lung lay sắp đổ, mới cử động đôi môi mỏng: “Lam Ngọc Anh, tôi nhắc nhở cô, Đậu Đậu cũng là con trai tôi, hơn nữa, tôi cũng không định để Đậu Đậu trải qua cuộc sống một ngày thiếu ba một ngày thiếu mẹ, cho nên chỉ có một cách vẹn toàn đôi bên.”

“Cách gì?” Lam Ngọc Anh vội hỏi.

“Cô có thể ở lại đây sống. Hoàng Trường Minh hơi nhưởng mày.

“… Ở lại đây sống?” Nghe đến cuối cùng, Lam Ngọc Anh sửng sốt.

Cô chỉ là tối qua nêu ra muốn ngủ cùng Bánh Bao một đêm, cũng chưa từng nghĩ đến muốn ở lại trong biệt thự này không đi mà…

“Chẳng lẽ cô còn dự định quay về nhà trọ kia?” Hoàng Trường Minh khẽ hỏi lại, cô còn chưa lên tiếng lại, hảo tâm nhắc nhở: “Phong Sinh đang chăm sóc bạn thân mang thai của cô, cô chạy về muốn làm bóng đèn bao nhiêu watts?”

“… Lam Ngọc Anh lập tức nghẹn lời.

Suýt chút nữa cô quên, lầu chung cư kia là Trần Phong Sinh cho Trương Tiểu Du, ngày hôm qua Trần Phong Sinh cướp Trương Tiểu Du từ sân bay đi, đã biết chuyện đứa bé, bây giờ đương nhiên là không dễ dàng buông tay, cô về đó thật sự không tiện lắm…

Lam Ngọc Anh đột nhiên có chút đau đầu, cảm thấy mình một thời gian không có nơi nào để đặt chân.

Hoàng Trường Minh đúng lúc nói tiếp: “Tuy rằng biệt thự này không lớn lắm, những không gian vẫn rất sung túc, tôi sẽ bảo thím Lý dọn dẹp một phòng khách cho cô, cô trước ở lại đây.

“Tôi..” Lam Ngọc Anh nhíu mày, muốn nói cô có thể đi ở khách sạn.

“Nếu cảm thấy không dễ chịu, cô có thể đưa chút tiền thuê nhà tượng trưng, chung quy như vậy được rồi chứ?” Hoàng Trường Minh căng môi đánh gãy lời cô, lúc nói tiếp, giọng điệu xen lẫn yếu tố dụ dỗ: “Đậu Đậu nhất định sẽ rất vui, lẽ nào cô không muốn mở mắt ra thì có thể nhìn thấy con trai?”

“Tôi đương nhiên muốn!” Lam Ngọc Anh vội nói.

Cô không chỉ muốn mỗi ngày mở mắt có thể nhìn thấy Bánh Bao, còn muốn bù đắp toàn bộ những gì bỏ lỡ trong bốn năm, ăn cơm với cậu bé, ngủ với cậu bé, cùng cậu bé từ từ trưởng thành…

“Vậy quyết định như vậy” Hoàng Trường Minh trầm giọng nói.

Lam Ngọc Anh mím khỏe miệng, vẻ mặt vẫn còn rối rằm, khuôn mặt đường nét kiên nghị bỗng cúi thấp xuống về phía cô, gần trong gang tấc, hơi thở đàn ông xông vào mũi, cô quên mất lùi về sau, cứng đờ như cọc gỗ ở kia. Trơ mắt nhìn anh càng ngày càng gần, sống mũi cao thẳng sắp chạm vào cô…

Cô bối rối nhằm hai mắt lại.

Tuy nhiên, lại không có hơi ấm rơi xuống của đôi môi mỏng.

Hai tay căng thẳng đến mức co quắp lại, Lam Ngọc Anh hơi hơi mở mắt ra, nhìn thấy Hoàng Trường Minh trước mặt cũng đúng lúc đang nhàn rỗi nhìn cô, sau đó chậm rãi nói: “Vừa rồi trên đầu cô dính thứ gì.

“… Lam Ngọc Anh sắc mặt lập tức đỏ bừng.

Cô đưa tay sờ sờ đầu, không sở được thứ gì, nhưng xấu hổ hận không tìm một khe hở để chui vào. Hoàng Trường Minh lướt qua cô đi đến cửa phòng sách, quay đầu cao giọng nhìn cô: “Ngây ở đó gì? Lấy áo khoác giúp tôi lại đây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK