Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 38

Cánh cửa mở hé 45 độ đối diện cũng vừa tình cờ mở ra, và một đôi mắt đen sâu thẳm vô tình chạm với mắt Ngọc Anh.

Chính là Hoàng Trường Minh……

Lam Ngọc Anh vô thức giữ chặt chiếc khăn.

Hoàng Trường Minh mặc một bộ vest được làm thủ công và thắt cà vạt màu xanh đậm, thể hiện sự uy nghiêm và vững vàng của một doanh nhân.

Phía sau anh là trợ lý Phan Huy, anh ta cũng mặc vest. Vừa lúc đó, tiếng nhạc ở căn phòng phía sau đã tắt, có vẻ như họ vừa nói chuyện với khách hàng xong và đang chuẩn bị rời đi.

Dường như bất kể khi nào và ở đâu, Hoàng Trường Minh cũng đều nổi bật và mạnh mẽ như vậy.

Đột nhiên sau lưng có người ôm chầm lấy Lam Ngọc Anh, cô sửng sốt quay đầu lại và nhận ra mùi rượu nồng nặc này.

Người này chính là vị khách nam vừa rồi, vừa liếc thấy ông ta, Lam Ngọc Anh lập tức giãy giụa, “Ông, ông làm cái gì vậy?!”

“Đừng có đi, ở lại với anh! Em muốn bao nhiêu tiền boa anh cũng có thể cho!” Vị khách nam liên tục ôm eo cô, toan kéo vào lòng.

“Buông ra! Tôi không phải người phụ trách chuyện đói!”

“Em giả bộ với anh làm gì, còn bày đặt cao giá lắm! Anh cứ nhất định phải được em phục vụ đấy! Sao nào?”

Vị khách bắt đầu tỏ ra khó chịu, hành động trở nên thô lỗ, suýt chút nữa đã lôi cô vào lòng.

Lam Ngọc Anh như sắp phát điên, nhưng dù có cố gắng thế nào cũng không thể đọ lại sức của một người đàn ông, bàn tay đang giữ chặt khung cửa của cô cũng không thể trụ lâu hơn được nữa.

Lúc này trên hành lang không có đồng nghiệp nào, trong lòng cô quá hoảng sợ. Nhưng rồi đột nhiên cô lại nghe có tiếng bước chân vang lên.

Lam Ngọc Anh ngẩng đầu và nhìn thấy Hoàng Trường Minh đang bước từng bước về phía mình.

Trong lòng cô chợt trào lên một cảm giác mừng rỡ vô hạn, cô mấp máy môi: “Anh Hoàng…….

Nhưng hai chữ cuối cùng biến mất khỏi đầu lưỡi, bởi vì Hoàng Trường Minh đã thẳng thừng lướt qua cô mà thậm chí không thèm nhìn lại, khuôn mặt trầm tư lạnh lùng, giống như không hề nhìn thấy cô, càng giống như là hoàn toàn không biết cô.

Lam Ngọc Anh sững sờ nhìn theo bóng lưng Hoàng Trường Minh Uyên đang khuất dần, trái tim cô bỗng nhói lên đầy đau đớn.

Dáng người 1,88 mét cao lớn nhường ấy, chẳng mấy chốc đã cùng trợ lý biến mất ở góc hành lang.

Lam Ngọc Anh rút lại ánh mắt đầy hoài nghi, một nỗi tuyệt vọng lạnh lẽo từ tận đáy lòng dâng lên, tay cô đã thoát ra khỏi khung cửa và bị kéo vào trong phòng. Nụ cười thèm khát của người đàn ông vang lên bên cạnh tai cô.

Nhưng đột nhiên có một âm thanh kỳ lạ vang lên.

Lam Ngọc Anh mất đà ngã xuống đất, quay lại thì thấy người khách đang ôm đầu kêu đau, giữa các ngón tay ông ta có máu đang chảy ra, bên cạnh là một cái gạt tàn đẫm máu.

Lam Ngọc Anh kinh ngạc nhìn về phía cửa, nơi có một bóng người mảnh mai đang dựa vào, thản nhiên nói: “Một gã đàn ông to con lại muốn cưỡng bức một người phụ nữ yếu đuối à?!”

Người đó là một anh chàng rất đẹp trai với phần đuôi mắt hơi rủ xuống.

Giống như giọng nói của anh ta, giữa lông mày và ánh mắt anh ta có một luồng tà khí đáng sợ, và cử chỉ của anh ta hệt như những thiếu gia nhà giàu thường xuất hiện ở đây.

Nhưng cho dù đó là ai, Lam Ngọc Anh đều biết ơn vô cùng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK