Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 430

Khi chờ đợi nếu sợ buồn ngủ thì hút một điếu thuốc cũng có thể giúp tinh thần tỉnh táo hơn một chút.

Tiêu Thành Vân nhìn anh cầm điều thuốc, lấy bật lửa từ trong túi ra, khi giúp anh đánh lửa nét mặt lộ ra vẻ rối bời, phức tạp trong giây lát.

Nguyễn Phong hút hai hơi, cảm giác có chút khác lạ, có mùi hương: “Thuốc này là nhãn hiệu nước ngoài sao?”

“Ừm, người khác mua cho em, cũng được, nhưng không phải là quá thích!” Tiêu Thành Vân không nhìn thẳng vào anh, ánh mắt nhìn trên mặt đất, điều thuốc hút gần hết, cũng không ngẩng lên mà lớn tiếng nói: “Anh Phong, em giúp anh canh giữ một lát nhé, anh vào trong xem Lam Ngọc Anh đi, bây giờ đang cần người ở bên!”

Nguyễn Phong gật gật đầu: “Cũng được, vậy vất vả cho cậu rồi.”

“Còn phải khách sáo với em sao!” Tiêu Thành Vân tự đắc nói.

Nguyễn Phong vỗ vai anh, không nói thêm gì, quả thực có chút không yên tâm, dậm mạnh điều thuốc trong tay xuống đất, đứng dậy đi vào trong sân, không để ý tới ánh mắt đen tối của đối phương.

Khi bước vào nhà, cửa phòng ngủ không đóng, phía trên có bóng đèn mờ ảo.

Lam Ngọc Anh quả nhiên không ngủ mà đang ngồi ở cuối giường, hai tay ôm lấy đầu gối.

Ngọn đèn đường soi bóng trên người cô, hình bóng lẻ loi, thoạt nhìn khiến người khác có cảm giác xót xa.

Nguyễn Phong bưng cháo táo tàu đỏ vừa đun lên, trong bữa tối cô hầu như không ăn, chỉ động hai đũa rồi nói đã no rồi, cảm giác như mỗi ngày đều có thể nhìn thấy cô gầy đi hơn một chút.

Lam Ngọc Anh dường như không nghe thấy tiếng bước chân của anh, chống cằm lên đầu gối, đôi mắt rủ xuống nhìn điện thoại bên cạnh chân.

Nguyễn Phong biết rằng cô đang chờ cuộc gọi của Hoàng Trường Minh.

Sau khi bà nội mất, đương nhiên anh sẽ không để cô một mình đối mặt với chuyện này mà cùng cô tổ chức tang lễ, trong ba ngày này, cô đều nói chuyện điện thoại với Hoàng Trường Minh, cũng giống như ở bệnh viện ngày hôm đó, cô rất cố gắng tỏ ra là mình không sao. Vài lần anh bắt gặp nụ cười từ khóe miệng cô, nhưng sau khi cúp điện thoại, nụ cười ấy liền biến mất.

Đó rõ ràng là nỗi đau mất đi người thân, nhưng cô vẫn gắng gượng tỏ ra bình thường, chỉ là để Hoàng Trường Minh không phải lo lắng cho cô.

Tay Nguyễn Phong bất giác siết chặt, cảm giác không cam lòng bủa vây lấy anh. Sau khi phát giác ra anh có hơi hoảng sợ, bởi vì trong những cảm xúc đó le lói một chút ghen tị.

Có lẽ anh nên thừa nhận rằng khi nhìn thấy Hoàng Trường Minh lần đầu tiên xuất hiện trong gia đình cô, lòng anh đã bất ổn rồi.

Chỉ là anh đã quen với nhẫn nhịn, quen chôn sâu tất cả tình cảm trong lòng, không để lộ ra một chút nào, bởi vì hai người hơn kém nhau mười hai tuổi, hơn nữa, anh lại có một thân phận đặc biệt khi bên cạnh có thêm một cậu con trai…

Chén cháo đưa tới trước mặt, Lam Ngọc Anh mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên, nhưng cô không đưa tay ra nhận, cô không muốn ăn uống gì, chỉ là nhìn ngoài cửa sổ, nhẹ giọng hỏi: “Anh Nguyễn Phong, bây giờ ở New York chắc là sáng rồi nhỉ?…”

“Ừ.” Nguyễn Phong gật đầu.

Lam Ngọc Anh cũng gật đầu, tự ý nói: “Tối hôm qua nghe anh ấy nói quay về khách sạn sớm, quay cuồng mấy đêm, cuối cùng cũng có thể ngủ ngon giấc…

“Đừng nói đến cậu ta nữa! Hãy chăm sóc cho bản thân em đi!” Nguyễn Phong nhíu mày ngắt lời, nhìn chiếc cằm thon gọn của cô, có chút tức giận, trong suốt khoảng thời gian qua, cô chỉ nghĩ về con người ấy.

“Ừ, em biết rồi.” Lam Ngọc Anh hít sâu một hơi: “Anh ấy cũng nói với em hãy chăm sóc bản thân thật tốt.”

Lại là Hoàng Trường Minh…

Cảm giác ghen tuông trong anh càng lúc càng mạnh, như muốn nổ tung ra khỏi lồng ngực.

Nguyễn Phong đặt bát cháo lên bàn chỗ đầu giường bên cạnh cô, khi cô quay đầu nhìn lại, bát cháo ở trong lòng bàn tay trắng nõn nhỏ bé đã buông thống bên hông cô.

“Ngọc Anh.”

Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, Lam Ngọc Anh sửng sốt.

Cô kinh ngạc cúi đầu, nhìn về phía bàn tay Nguyễn Phong đang che chở cho cô, giọng nói của anh lại một lần nữa vang lên bên tại cô: “Ngọc Anh, nếu anh hỏi em lại một lần nữa, anh muốn đưa em đi Mỹ, em có đồng ý không?”

“Anh Nguyễn Phong…” Lam Ngọc Anh ngẩng đầu lên, trái tim khẽ rung động.

Cô nuốt nước bọt, cô thấy sự căng thẳng trên nét mặt và trong lời nói của anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK