Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 303

 

Hai ánh mắt phóng tới quá rõ ràng, Lam Ngọc Anh đều cảm nhận được.

 

Có điều bây giờ có chuyện quan trọng hơn, cô hoang mang nhìn về phía Hoàng Trường Minh: “Em không biết đầu “

 

“Đừng lo lắng.” Hoàng Trường Minh không ngồi mà đứng ngay bên cạnh cô, anh chống tay lên thành ghế rồi nói: “Fivecard stud rất đơn giản, chính là năm lá bài, xem điểm số hoặc độ lớn nhỏ của quân bài quyết định sự thắng bại. Ngoài việc phải có chút kiến thức về việc Theo hay Bỏ, còn lại đều dựa vào may mắn!”

 

“Nhưng mà..” Lam Ngọc Anh cần mỗi “Chơi hai ván rồi đi.” Hoàng Trường Minh đặt khay lên bàn.

 

Lam Ngọc Anh nhìn xèng của những người khác rồi lại nhìn chỗ của họ, bất giác kéo vạt áo của anh, nhỏ giọng hỏi: “Hoàng Trường Minh, thẻ màu đỏ là bao nhiêu?”

 

Hoàng Trường Minh nói một con số.

 

Lam Ngọc Anh trợn tròn mắt, ngón tay run run chỉ vào một phía khác: “… Vậy còn màu xanh?”

 

“Em không chơi nữa!”

 

Nghe xong, Lam Ngọc Anh kích động định đứng dậy.

 

Hoàng Trường Minh giữ lấy vai cô, thản nhiên mỉm cười: “Không sao, em cứ coi như chơi đánh bài trên mạng là được rồi!”

 

Đánh bài trên có giống nhau.

 

Lam Ngọc Anh như ngồi trên đống lửa, lòng bàn tay túa đầy mồ hôi.

 

Cô hoàn toàn không có kinh nghiệm bài bạc, cũng vốn không biết chơi, chỉ biết dựa vào những kiến thức Hoàng Trường Minh dạy tại chỗ. Không có chút may mắn nào, liên tục cả hai ván đều thua, xèng trong đĩa đã ít đi một nửa. Còn hai mẹ con Lại Diệp ở đối diện thì ngược lại, thắng đến tươi rồi mặt mày.

 

Lam Ngọc Anh kiên trì muốn đứng lên, sợ sẽ thua sạch chỗ xèng còn lại.

 

Hoàng Trường Minh như đọc được suy nghĩ của cô, âm thầm dùng sức ấn cô ngồi yên trên ghế: “Đừng sợ, có anh ở đây.”

 

Bàn tay anh trượt xuống, dừng lại trên lưng cô, vô hình trung mang lại cho cô một nguồn sức mạnh.

 

Lam Ngọc Anh bất giác ngồi thẳng lên một chút, trên bàn đã bắt đầu phát bài Sau ba vòng phát bài, trên bàn chỉ còn đúng cô và Lại Diệp đối diện. Bài trong tay cô hơi nhỏ, 8, 9, 10 cơ. Lúc lật bài cô đã nhìn thấy rồi, tuy là một dây liên tiếp nhưng so với ba con K của Lại Diệp thì vẫn không có khả năng chiến thắng.

 

Cho dù cô không hiểu thì cũng biết cơ hội để đạt được Thùng phá sảnh (Một dây năm quân đồng chất) là rất thấp. Cô không theo nhiều tiền, Lam Ngọc Anh muốn từ bỏ nhưng Hoàng Trường Minh lại giữ chặt tay cô, đồng thời đẩy hết số xèng còn lại ra ngoài.

 

Hoàng Trường Minh ” Lam Ngọc Anh thảng thốt kêu lên.

 

Hoàng Trường Minh nhìn cô bằng ánh mắt sâu hút rồi nói: “Chia bài Lại Diệp ở bên kia đã thắng liên tiếp hai ván nên vô cùng đắc ý, thấy cô theo hết thì ảnh mắt bà ta bằng sáng rực lên. Bà ta xác nhận lại chỗ bài trong tay rồi đẩy hết chỗ tiền mà mình có ra không hề do dự.

 

Lam Ngọc Anh căng thẳng tới ngừng thở.

 

Cô thở dồn dập vì những âm thanh phát bài. Khi nhận lấy bài, cô còn không dám mở lên xem.

 

Nhà cái và Lại Diệp đều đã mở bài, Lam Ngọc Anh bấm bụng mở bài ra, cây J cơ xuất hiện khiến cô thảng thốt tới mức suýt rơi cả con người ra ngoài, kích động không ngừng tiếp tục lật nốt.

 

Bên cạnh có tiếng trầm trồ, Thùng phá sảnh Hoàng Trường Minh đặt xèng vào đĩa, khoác vai cô đứng lên: “Không chơi nữa, chúng ta đi thôi!”

 

Lam Ngọc Anh nhìn chăm chăm hai tay mình như không dám tin, cô còn chưa kịp hoàn hồn trở lại sau cơn bất ngờ vừa rồi. Lần đầu tiên tham gia một ván bài, lại còn thắng ư? Không những thắng được vốn mà còn thắng thêm gấp đôi. Ngoài phần lớn sự phấn khích, còn có một nỗi sợ hãi sâu sắc.

 

Nghĩ tới chuyện ban nãy anh chọn theo hết, cô không khỏi nghiêng đầu hỏi: “Hoàng Trường Minh, sao anh dám chắc sẽ có Thùng phá sảnh?”

 

“Chơi đại!” Hoàng Trường Minh giật giật khỏe môi.

 

“Trời a.” Lam Ngọc Anh ngốc luôn.

 

Cô không khỏi quay đầu nhìn sang bên kia. Xuyên qua cô nhìn thấy hai mẹ con Lại Diệp vẫn chưa rời khỏi bàn chơi, sắc mặt cứng đờ như sắp chết vẫn đang nhìn chăm chăm mấy lá Chẳng trách người ta nói bài bạc là bác thắng bần. thua chỉ cách nhau một lần ranh. Lam Ngọc Anh mim môi nhìn anh định nói gì đó nhưng lại thôi.

 

Thế nhưng có vẻ như Hoàng Trường Minh biết cô định hỏi gì, đôi mắt hơi nheo lại: “Có phải em muốn hỏi anh có nhiều bàn như vậy, vì sao lại chọn bàn đó không? Nguyên nhận rất đơn giản, gặp lần nào hành hạ lần đó!”

 

Lam Ngọc Anh lại ngẩn Hai người họ không ở lại lâu mà tới trước quầy lễ tân đổi lại tiền. Hai cọc thừa ra được đổi thành tiền mặt, Hoàng Trường Minh nhét vào tay cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK