Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 829

“Ai biết đầu, hơn nữa anh ấy bận như vậy, làm gì có thời gian mà ở bên cạnh tớ suốt được!”

Lam Ngọc Anh chau mày.

Chuyện này thì cô tuyệt đối không tin.

Kể từ sau khi Trương Tiểu Du xảy ra chuyện, mặc dù là ở bệnh viện tư nhân nơi Trần Phong Sinh làm việc, thế nhưng anh ấy đã xin khoa cho nghỉ phép dài ngày để có thể ngày đêm chăm sóc Tiểu Du mà.

Trương Tiểu Du nói một cách đầy mỉa mai: “Chắc là có hẹn với Giai Lê rồi!” Lam Ngọc Anh nghe cô nói vậy thì chỉ biết trầm mặc im lặng.

Giai Lệ.

Cô đột nhiên nhớ tới, lần trước lúc tới chung cư, hai người bọn họ cãi nhau, không khí rất căng thẳng. Rồi sau đó Trần Phong Sinh nhận điện thoại, hình như anh ấy có nhắc đến cái tên này.

“Cậu xem tớ này, lúc này rồi mà còn so đo tính toán mấy chuyện này làm gì chứ!” Trương Tiểu Du lắc đầu cười, cô chuyển chủ đề: “Ngọc Anh, cậu mua hoa quả gì cho tớ thế, mau đi rửa đi, bụng tớ đang trống không đây này!”

Lam Ngọc Anh nghe cô nói vậy thì chọn ra mấy quả đem đi rửa sạch, sau đó gọt vỏ rồi bổ miếng cho cô ăn. Khi đưa miếng táo cho Tiểu Du, Lam Ngọc Anh không nhịn được mà hỏi một câu: “Cá nhỏ à, cậu và bác sĩ Sinh thật sự định…

Vào ngày mà đứa bé ra đi, cả cô và Hoàng Trường Minh đều ở phòng bệnh, đều nghe rất rõ cuộc nói chuyện của hai người bọn họ. Trương Tiểu Du nói với Trần Phong Sinh: “Sau này chúng ta đường ai nấy đi” Đường ai nấy đi là có ý gì, tất cả mọi người đều hiểu.

Trương Tiểu Du nghe cô hỏi vậy, động tác nhai bỗng ngừng lại.

Lam Ngọc Anh thở dài, cô chậm rãi nói: “Hôm đó cậu ở trong phòng phẫu thuật, bác sĩ Sinh đã lo lắng vô cùng, anh ấy trông giống như con rối vô hồn ấy. Điều này cả tớ và Trường Minh đều tận mắt nhìn thấy. Đặc biệt là khi bác sĩ bước ra và nói rằng đứa bé không giữ được nữa, cậu biết không, khi ấy bác sĩ Sinh đã khóc đấy”

Đến tận bây giờ khung cảnh ấy vẫn hiện ra rõ ràng ngay trước mắt cô. Giọt nước mắt nóng hổi ấy, giống như đang rơi vào trái tim những người xung quanh chứng kiến.

Nghe Lam Ngọc Anh nói vậy, Trương Tiểu Du sững sờ, dường như cô không hề ngờ tới, nhưng rất nhanh sau đó lại cụp mắt, mái tóc đen dài lòa xòa trước mặt. Dáng vẻ khổ não của cô ấy lúc này thực sự khiến người ta nhìn thấy mà đau lòng.

Lam Ngọc Anh biết, có rất nhiều chuyện bản thân cô không cách nào giải quyết được, cũng cần phải cho đối phương thời gian để suy nghĩ thấu đáo. Thế nhưng trong lòng cô vẫn luôn hi vọng rằng hai người họ có thể quay lại với nhau êm đẹp như xưa. Cửa phòng phía sau đột nhiên bị đẩy ra, có tiếng bước chân đi vào.

“Bác sĩ Sinh!” Lam Ngọc Anh vội lên tiếng. Trần Phong Sinh gật đầu với cô, sau đó đi tới bên kia giường bệnh, đặt hộp cơm giữ nhiệt lên mặt tủ. Anh xoay nắp hộp rồi đổ ra một bát, trong không khí thoáng chốc ngập tràn mùi vị của canh gà.

“Anh vừa hầm canh gà này xong, em uống một bát đi cho nóng, để nguội sẽ không ngon đâu, anh còn cho thêm cả táo đỏ và câu kỷ tử vào nữa đó, bác sĩ đã nói rồi, những thứ này rất tốt cho sức khỏe!”

Thấy anh cầm thìa định đút canh cho mình, Trương Tiểu Du từ chối, nói: “Không cần, em tự ăn được, cũng có thiếu tay thiếu chân đâu!”

Trần Phong Sinh cũng không miễn cưỡng, đưa bát cho cô. Lam Ngọc Anh đứng ở một bên nhìn hai người họ, bỗng phát hiện ra điều gì đó, cô khẽ kêu lên: “Bác sĩ Sinh, tay của anh..”

“Không sao đâu.” Trần Phong Sinh cười cười.

Lam Ngọc Anh mặc dù là nói với Trần Phong Sinh, thế nhưng ánh mắt thì lại nhìn về phía Tiểu Du: “Nhìn thế này chắc là bị bỏng rồi, sao lại để bị bỏng vậy, trông khá nghiêm trọng đó, anh có cần đi khám không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK