Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 275

 

Nói rồi, cậu bé ghé sát về phía tách cà phê.

 

Nhưng chưa đợi thăng bé chạm đến thì Hoàng Trường Minh đã ngửa cổ uống cạn, cuối cùng chỉ còn chiếc cốc không.

 

Thắng bé ngây ngốc.

 

Lam Ngọc Anh: “…”

 

“Châu Châu, cháu thật sự rất muốn uống sao? Vậy cô làm thêm cho cháu một cốc nhé?”

 

Lam Ngọc Anh đành lên tiếng nói. Ai ngờ cô vừa dứt lời thì Hoàng Trường Minh đã hạ giọng: “Không được!”

 

“Hoàng Trường Minh…” Cô khó xử gọi tên anh.

 

Hoàng Trường Minh hừ một tiếng, lại bắt đầu phát huy thổi ngang ngược của mình.

 

Tháng bé ngẩng đầu lên, cất giọng giòn tan: “Ngọc Anh, không sao đâu ạ! Cháu không giống như chủ kỳ lạ này đầu. Dù sao thì bố có nói uống nhiều cả phê sẽ không ngủ được! Không ngủ được sẽ rụng tóc đấy, cháu không muốn hỏi đầu “Khu!” Lam Ngọc Anh suýt chút nữa thì sặc nước bọt. Nhân lúc Hoàng Trường Minh chưa nổi điên, cô vội nói: “Châu Châu, cháu mau uống nốt nước hoa quả ép đi.”

 

Thấy thằng bé đang tập trung uống nước, cô ngồi xuống bên giường, cố tình an ủi nhân vật lớn: “Hoàng Trường Minh, em có chuyện muốn nói với anh.”

 

“Nói đi. Hoàng Trường Minh buông một câu Lam Ngọc Anh khẽ liếm khỏe mỗi rồi nói với anh.

 

“Hôm trước em đã quẹt chiếc thẻ đen của anh.“

 

Không phải cô cổ tình tìm chủ để mà chuyện này vốn dĩ nên nói cho anh biết.

 

Khi trước cuối cùng cô chấp nhận cầm tấm thẻ đen đó phần nhiều cũng là vì câu nói của anh “Nếu đã đồng ý hẹn hò thì tiêu tiền của bạn trai chẳng phải là việc rất bình thường sao”. Nhưng tuy đã nhận, cô cũng không định dùng thật, hôm trước chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi.

 

“Ừm.” Hoàng Trường Minh tiếp tục kiệm lời như ngọc.

 

Lam Ngọc Anh thấy anh phản ứng hờ hững thì đành ấp ủng nói một mình: “Thật ra khi gặp phải Lam Ngọc Thiên, trong lúc nhất thời tức giận… Tóm lại, cuối cùng em đã mua một chiếc váy giả có hơi đặt một chút nhưng rất đẹp. Em mặc thử cho anh xem nhé?”

 

Thấy anh lạnh nhạt, Lam Ngọc Anh bèn đứng lên lấy chiếc váy trong tủ ra, phần nhiều là muốn dỗ dành anh.

 

Đứng trong phòng tắm không bao lâu, khi cô đi ra đã thay xong vảy.

 

Cô xoay trái xoay phải có phần ngượng nghịu rồi kéo kéo vạt váy, hỏi anh: “Thế nào?”

 

“Ngọc Anh, cô mặc chiếc váy này đẹp quá đi!”

 

Còn chưa đợi Hoàng Trường Minh đưa ra lời bình luận thì thắng nhỏ uống xong nước hoa quả đã chạy tới khen.

 

“Thế sao? Cảm ơn cháu!” Lam Ngọc Anh có phần xấu hổ, dù sao thì được khen ai cũng vui mà “Vâng vâng, quả thật giống hệt như tiên nữ ấy a!” Thắng nhỏ liên tục gật gù chạy vòng vòng xung quanh cô như một chú cún con, cuối cùng ngoắc ngoặc tay với cô, mắt sáng long lanh.

 

Lam Ngọc Anh không hiểu, hơi ngồi sụp xuống.

 

Sau đó, có một tiếng chụt” vang lên bên má cô.

 

Thắng bé xấu hổ bẻ ngón tay.

 

“Hì hì, Ngọc Anh, cô đẹp quá, cháu không nhịn được muốn thơm “Cháu ấy à!” Lam Ngọc Anh mim cười Đột ngột, cô cảm nhận được có luồng gió lạnh ùa tới.

 

Cô ngẩng đầu thì nhìn thấy Hoàng Trường Minh đang phóng một ánh mắt u ám về phía cô.

 

Tháng bé cảm nhận được cơn bão tổ tới từ người lớn, bên nghiêng đầu tỏ ý “Ngọc Anh, cháu đi xem phim hoạt hình al “Đi đi đi đi!” Lam Ngọc Anh vội gật đâu.

 

Thấy bóng thắng bé đã biến mất về phía phòng khách, cô ra đóng cửa lại, phía sau vang lên một loạt những tiếng bước chân rất nhanh.

 

Cô vừa quay đầu thì cả người đã đột ngột bị đè lên cánh cửa.

 

Khuôn miệng vì sửng sốt mà há hốc ra lập tức bị anh thừa cơ xâm nhập.

 

Khác với sự kịch liệt ban nãy, nụ hôn này thậm chí còn mang theo vài phần trừng phạt bên trong.

 

Khi được thả ra, Lam Ngọc Anh không nhịn được khẽ kháng nghị: “Đau quá…”

 

Hoàng Trường Minh nghe vậy lại cúi đầu cần thêm cái nữa lên môi cô Thấy cô nhíu mày, nét mặt căng ra của anh mới dịu đi đôi chút. Khi lên tiếng, giọng anh vẫn trầm trầm: “Còn dám để người đàn ông khác hôn em thử xem?”

 

“Châu Châu chỉ là một đứa con nít thôi mà…” Lam Ngọc Anh dở khóc dở cười.

 

“Vậy cũng không được!” Hoàng Trường Minh nhíu mày.

 

Đôi mắt anh hơi nhíu lại, anh nói một câu khó hiểu: “Có một tình địch là Nguyễn Phong thì thôi đi, giờ lại xuất hiện thêm một tình địch nhỏ nữa!”

 

Lam Ngọc Anh im lặng không dám lên tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK