Chương 2
Cô không thể trốn chạy hiện thực là sự trong trắng của mình đã bị mất đi, nhưng cô hoàn toàn có thể đối phó được với loại tình huống này.
Từ ngày đi học, cô đã luôn là một nữ sinh trung thực và điềm tĩnh trong đám bạn bè cùng lứa tuổi. Cô chưa từng gây sự hay làm mấy trò gây hấn như hầu hết lũ bạn cùng lớp nhưng để kẻ khác ngang nhiên sỉ nhục và bắt nạt lại không phải điều mà cô có thể dê dàng bỏ qua.
“Anh nói gì vậy? Năm mươi triệu là giá của tôi?
Tôi không muốn tiền, vì tôi muốn anh có trách nhiệm với tôi sao?” Lam Ngọc Anh nhại lại giọng điệu vừa rồi của gã đàn ông, nhếch mép lên và nói: “Nằm mơ đi!”
Nói xong, cô quay lưng rời khỏi phòng mặc dù bước chân vẫn còn đôi chút khập khiêng vì đau nhức.
Những đồng tiền màu xanh vụt qua trước mắt cô, và lần đầu tiên trong cuộc đời 30 năm của mình, Hoàng Trường Minh thực sự đứng hình.
Anh sững sờ, đứng yên vài giây sau khi Lam Ngọc Anh rời đi.
Sau đó anh cúi xuống nhặt tấm chăn bông rơi dưới đất mạnh tay ném lên giường. Trên tấm ra màu trắng hiển hiện rõ ràng một vệt máu khô.
Sau nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cô cũng về đến nhà.
Lam Ngọc Anh tắm rửa từ trong ra ngoài tận ba lần đến mức làn da trở nên đỏ ửng rồi mới bước ra khỏi phòng tắm. Tới tận lúc này cô mới cảm thấy hơi thở của gã đàn ông xa lạ trên người gần như biến mất mặc dù chân cô vẫn còn đau khi bước.
“Ngọc Anh, là con gái thì phải luôn trân trọng, giữ gìn bản thân mình. Dù sau này có gặp một người mà mình yêu nhiều thế nào đi chăng nữa thì cũng đừng dễ dàng từ bỏ sự trong trắng của mình! Có như vậy, chồng tương lai mới trân trọng con.
Lời nói của mẹ vẫn còn văng vẳng bên tai cô, Lam Ngọc Anh cắn vào mu bàn tay cố nín khóc.
Chuông điện thoại reo lên. Là số máy của bệnh viện: “Cô Lam, hóa đơn khám bệnh của bà cô phải được thanh toán trước thứ hai tuần sau!”
“Vâng…. Tôi biết……”
Lam Ngọc Anh cúp điện thoại và bắt đầu thay quần áo.
Cuộc sống thật nghiệt ngã! Nhưng cô không có thời gian để ngồi buồn khổ, sầu thảm!
Không còn tiền đi taxi, cô bắt xe buýt đi mất hơn hai tiếng đồng hồ. Đến nơi thì đã gần trưa, Lam Ngọc Anh nhìn những tòa nhà xung quanh, đây là một khu giàu có nổi tiếng ở Quảng Giang.
Nhìn ngôi biệt thự quen thuộc trước mắt, Lam Ngọc Anh do dự một khắc rồi dứt khoát bước vào.
Ngón tay Lam Ngọc Anh vô thức nảm chặt.
Mỗi lần đến đây cô đều cảm giác như bị tra tấn, nhưng cô không có cách nào. Bà ngoại còn nằm trong bệnh viện và cô thì sắp phải thanh toán hóa đơn thuốc men cho bà…
Vừa bước vào, Ngọc Anh đã bị dì Vương ngăn lại: “Cô chủ, hôm nay ông chủ không tiện gặp cô.Vợ chồng ông ấy đang tiếp khách!”
Mặc dù ngoài miệng bà ta một hai gọi cô chủ, nhưng thái độ của bà ta thì không khách sáo chút nào.
Bình thường thì cô có thể quay lại sau, nhưng hôm nay thì không.
Lam Ngọc Anh không rời đi mà nhanh chân bước thẳng vào trong. Vương Chuyên vội vàng ngăn lại: “Cô chủ, cô không được vào! Cô chủ, cô…
“Bốp!”
Một cái tát trời giáng in hằn năm ngón tay lên gương mặt của Lam Ngọc Anh.