Chương 35
Lam Ngọc Anh bị nụ hôn làm cho choáng váng, thật lâu mới buông ra, bàn tay không biết xấu hổ nảm lấy áo anh không biết từ lúc nào. Một nếp nhăn nhỏ xuất hiện trên áo Hoàng Trường Minh.
Đùa sao? Bây giờ đang là ban ngày ban mặt, dưới trời xanh, mây trảng, năng vàng, lại ở nơi bao nhiêu người có thể qua lại…
Nếu ai đó nhìn thấy…
Lam Ngọc Anh xấu hổ đến mức tê liệt toàn thân, đanh định đẩy anh ta ra, thì đột nhiên lại nghe giọng nói của anh ta vang lên.
Ở một khoảng cách gần như vậy, giọng nói trầm ấm của anh ta càng trở nên vang vọng.
Không giống như đối với Phan Huy, giọng nói này trìu mến hơn rất nhiều, càng nghe càng lưu luyến.
Tim của Lam Ngọc Anh bỗng đập dữ dội.
Đôi mắt đen và sâu ấy giống như một giếng nước sâu, có thể hút người ta vào bên trong bất cứ lúc nào. Và đôi môi mỏng kia lại nhếch lên: “Một tháng tôi có thể cho em một trăm triệu, trang sức, túi xách, nhà, xe, em muốn gì cũng được! Chỉ cần em thấy vui thì tôi sẵn sàng làm tất cả!”
Vừa nói, đôi mắt anh vừa nhìn cô tha thiết đầy vẻ mời gọi.
Nhưng những lời nói này chưa thể thuyết phục được cô.
Một trăm triệu, vậy là gấp đôi số tiền trước đây.
Lam Ngọc Anh có nên chấp nhận không, trong mắt anh ta cô dường như đã đáng giá hơn chăng?
Có một cơn đau nhói lên ở nơi khâu cổ tay trái, nhưng Lam Ngọc Anh lúc này cảm thấy thật nực cười, cô lần thứ hai đẩy tay lên ngực anh, dùng hết sức bình sinh đẩy anh ta ra, cô lảo đảo lùi lại vài bước rồi nhanh chóng đứng vững.
“Như vậy không ổn lắm!”
Lam Ngọc Anh nhìn vào đôi mắt thăm thẳm của anh ta và trả lời lần thứ hai: “Tôi từ chối!”
“Em chắc chứ?” Hoàng Trường Minh trầm giọng nói.
Lam Ngọc Anh chỉ cười trừ, không trả lời, sau đó quay người lại rồi lặng lẽ rời khỏi boong tàu.
Hoàng Trường Minh đứng thẫn thờ phía sau lưng cô, khóe miệng chúc xuống lạnh lùng. Ngay sau đó một tiếng động lớn bỗng vang lên, Trường Minh giận dữ giơ chân đá mạnh chiếc thùng rác sắt xuống sông, nắp và thùng tách ra khiến nước sông bắn cao tung tóe, để lại một xoáy nước nhỏ hung bạo.
Phan Huy vừa đố y tá Hạ vừa lo lắng chạy tới, “Anh Hoàng, anh không sao chứ?”
“Không sao.” Hoàng Trường Minh nhẹ giọng nói.
Anh ta chỉnh lại cổ tay áo sơ mị, chắp tay sau lưng rồi bước xuống boong tàu sau lưng, trong đôi mắt sâu thẳm không chút gợn sóng, biểu cảm giữa hai lông mày cũng nhanh chóng trở lại vẻ lạnh lùng, không ngờ nổi là mới vừa rồi anh đã đá vào thùng rác.
Phan Huy nhìn theo xoáy nước trên dòng sông với vẻ mặt buồn bã.
Cái thùng rác tội nghiệp, nó có tội Hai ngày ba đêm thực sự trôi qua rất nhanh, và hôm nay sẽ là đêm cuối cùng.
Theo yêu cầu của quản lý, vì trên con tàu du lịch này đều là những khách quý nên các phòng nghỉ phải được dọn dẹp hai lần một ngày vào buổi sáng và cả buổi tối để đạt được điều kiện thoải mái nhất cho khách.
Phòng của Hoàng Trường Minh nằm trong phạm vi trách nhiệm của Lam Ngọc Anh, nhưng nghĩ đến những chuyện khó chịu đã xảy ra gần đây, cô không muốn đối mặt với anh ta chút nào, đành phải nhờ nữ đồng nghiệp giúp đổi phòng.
Không ngờ, nữ đồng nghiệp nghe xong liền nói: “Phòng VIP 221 à? Phòng đó không còn dùng nữa, khách mới trả phòng rồi!”
“Đi rồi?” Lam Ngọc Anh ngạc nhiên.
“Ừ! Có vẻ là vào buổi trưa lúc tan tầm!”