Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 83

Lại lôi kéo cô trở lại giường một lần nữa, Hoàng Trường Minh quay lưng lại, bỏ lại câu nói: “Năm im bên cạnh tôi, đừng có chọc phiền tôi nữa!”

Lam Ngọc Anh đợi một lúc lâu, cô mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó trầm mặc nhằm chặt mắt lại.

Cô cũng không biết mất bao lâu sau, đột nhiên trong giấc mơ của cô xuất hiện một con ruồi “Thức dậy! “Tôi không thoải mái!” “Cô dùng tay giải quyết cho tôi “Um……” đi!”

Trong màn đêm yên tĩnh cũng không được ngủ yên.

Sáng sớm ngày hôm sau Lam Ngọc Anh thức dậy với hai quầng thậm trên mặt.

Bị Hoàng Trường Minh sai vào bếp nấu mì, không biết có phải vì dục vọng không được thỏa mãn hay không, mà anh cố ý đâm chọc, nói bát mì không có mùi vị gì, nhưng cuối cùng cũng ăn hết sạch cả bát mi.

Lam Ngọc Anh thu dọn sạch sẽ, dự định rời đi. Hôm nay là thứ bảy, cô trực tiếp đến bệnh viện.

Lúc đi ra ngoài, Hoàng Trường Minh thay một bộ quần áo tây gọn gàng bước xuống lầu, nói xuống dưới lầu Phan Duy cũng đã đến rồi, đưa cô đi cùng.

Sau khi lên xe, Hoàng Trường Minh gọi hai cuộc điện thoại.

Sau đó, anh dựa lưng vào ghế, châm một điếu thuốc, nhẹ nhàng thở ra làn khói trắng, đôi mắt sâu và đường cong sắc nét trên khuôn mặt của anh trông thật lạnh lùng.

Lam Ngọc Anh không thể hiểu được tính khí của anh.

Vui giận thất thường, không biết ai đã vô tình giảm lên đuôi hổ của anh.

Cô không mở miệng, xếp hai chân lại ngay ngắn, đặt tay lên cũng không liếc mắt nhìn anh nữa.

Chiếc Bentley dừng lại khi gặp đèn đỏ, Hoàng Trường Minh đột nhiên xích lại gần hỏi cô: “Bình thường sẽ mất mấy ngày?”

Lam Ngọc Anh sững sờ không hiểu anh đang ám chỉ điều gì.

Người tài xế trước mặt thì hoảng sợ nhanh chóng tập trung vào đèn đỏ trước mặt, còn Phan Duy ngồi bên ghế lái phụ đang nhìn điện thoại cũng không khỏi ngượng ngùng. “Sáu bảy ngày gì đó… “Sáu bảy ngày sao?” Hoàng Trường Minh lập tức nhíu mày.

Lam Ngọc Anh nghe thấy giọng điệu ảm đạm của anh, vẻ mặt ranh mãnh nói: “Cũng có thể là bốn năm ngày… “Lâu như vậy!” Hoàng Trường Minh nhíu mày càng sâu

Lam Ngọc Anh: “…”

Hoàng Trường Minh hút một hơi điều thuốc lá, sau đó thì dập tàn thuốc, sau một lúc trầm mặc mới gọi trợ lý: “Phan Duy.” “Vâng, Tổng giám đốc Hoàng!”

Phan Duy cung kính nhìn sang.

Ngón tay của Hoàng Trường Minh búng vào ống quân, lông mày nheo lại. “Kiểm tra xem có thuốc gì khiến dì cả không đến không”

Tài xế vừa khởi động lại xe suýt chút nữa đạp nhầm chân ga. ” Lam Ngọc Anh hoảng sợ. “..” Phan Duy kinh ngạc.

Chiếc Bentley lái xe đến tận cổng bệnh viện, khi Lam Ngọc Anh chuẩn bị xuống xe, Hoàng Trường

Minh hỏi cô: “Bà ngoại của cô khi nào thì phẫu thuật?

Mọi thứ đều được sắp xếp như vậy, cô cũng không ngạc nhiên.

Nhưng không hiểu nguyên nhân tại sao bây giờ anh lại quan tâm, nghĩ một lúc, Lam Ngọc Anh thành thật trả lời anh: “Chờ bác sĩ trị liệu sắp xếp lại, chắc sang tuần sau.”

Hoàng Trường Minh nhàn nhạt đáp lại rồi bảo tài xế lái xe đi.

Sau khi chiếc Bentley lái xe ra khỏi bệnh viện, Lam Ngọc Anh đi đến cửa hàng tiện lợi bên kia đường, mua thêm băng vệ sinh.

Lúc nãy ngang qua hơn chục siêu thị dọc đường, ánh mắt của Hoàng Trường Minh luôn hướng sang một bên, cô không dám nói dừng lại mua nó.

Khi trở lại bệnh viện, cô nhận được cuộc gọi từ Lam Khải Dương.

Buổi tối chủ nhật, hai bên cửa số xe đều là những con đường riêng mà Lam Ngọc Anh đã quen thuộc.

Lam Khải Dương nói trong điện thoại rằng hôm nay bà sẽ về nhà, nhưng cũng không nói rõ lý do, cô suy nghĩ kỹ, vẫn quyết định đến đây.

Xe Nhật bình dân tiết kiệm kinh tế cũng không nặng như xe nhập khẩu, khi vào góc cua cũng nhẹ hơn chút.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK