Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1109

Lam Ngọc Anh được Trương Tiếu Du đỡ lui về phía sau hai bước, nhìn Lê Tuyết Trinh bị còng tay trên xe cứu thương.

Trong vòng dây căng của cảnh sát, lửa đã được dập xong, Lam Ngọc Anh bước nhanh, nâng sợi dây màu vàng lao về phía trước, mấy người Trần Phong Sinh cũng theo sau, có cảnh sát bước nhanh tới cản họ, đúng lúc Trần Phong Sinh có quen, vội vàng hỏi: “Cảnh sát Từ, sao rồi? Cứu người ra chưa?”

Vị cảnh sát đó cũng cứng lại: “Xin lỗi, cậu Trần, xe liên tục bị phát nổ, lại ở trên cầu, gió thổi lửa lớn, dù có dập được cũng vô ích, toàn bộ thân xe đều bị nổ tung, ngoại trừ cô gái kia còn sống, người bên trong…”

Nói xong lời cuối cùng, vị cảnh sát đó lác đầu.

Câu nói kế tiếp dù không nói, nhưng cái lắc đầu có ý gì ai cũng hiểu.

Tai nạn xe gây ra cháy nổ, hơn nữa Lê Tuyết Trinh còn gài bom, người ở bên trong đã không còn sống, xá lại còn bị nổ tan thành tro bụi.

Lam Ngọc Anh lắc đầu, mở to mắt không tin nhìn cảnh sát, cần chất răng “Tôi muốn thấy chồng tôi, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”

“Xin lỗi cô, tâm trạng của cô tôi có thể hiếu nhưng chỉ có thể nói đáng tiếc!”

Cảnh sát thở dài bất lực.

Lam Ngọc Anh mắt không chớp, sau khi cảnh sát nói xong, cô thất thanh, thở cũng không thở nổi.

Cô cứng ngắc tại chỗ, không khóc cũng không cười, chỉ có hai mắt đang mở lớn như muốn nhảy ra ngoài, tròng mắt chẳng chịt tơ đỏ như nhỏ ra máu.

Lam Ngọc Anh còn đang mặc áo cưới chưa kịp thay, lúc này tóc tai rối loạn, dưới trời chiều, khi nấy lúc bóp cổ Lê Tuyết Trinh đã bị cô ta kéo rách, váy cưới màu trắng đã bị nhiễm bẩn, nhìn thấy mà giật mình, người trong xe bị chặn lại đều thò đầu ra nhìn phía cô, nhìn dáng vẻ hồn bay phách lạc của cô mà thở dài.

Không, không thể nào!

Làm sao có thể”

Lam Ngọc Anh không thế tin, rõ ràng tối hôm qua hai người còn len lén nắm ở trên giường, cách bánh bao nhỏ ôm nhau ngủ, hôm nay là ngày kết hôn của họt ‘Sáng sớm cô đã khoác lên mình chiếc váy cưới trắng tinh, ngồi trên giường, nghe thấy Trịnh Phương Vũ kêu lên “tới rồi”, nhoái người nhìn xuống dưới mỉm cười, từ xa đã thấy anh mặc vest đen bước xuống từ Land Rover màu trắng…

Ở nhà thờ, cô cũng là người mặc váy trắng khoác tay hai người bố, bước.

trên thảm đỏ từng bước một đi về phía anh, bọn họ hứa hẹn nguyện ý trở thành vợ chồng trước mặt cha xứ, đồng thời tuyên thệ lời hứa cả đời trước mặt bạn bè và khách khứa, phải khỏe mạnh, phải bình an, không xa không rời, mãi mãi bên nhau…

Ba tiếng trước, họ còn đang dịu dàng nói chuyện với nhau trong khách sạn, anh ghen tuông bá đạo, còn bàn xem phải đối phó thế nào với màn nháo động phòng buổi tối, anh hôn nhẹ nhàng vào trán cô, cảnh vẫn còn đó, sao cô có thể tin được!

Mỗi ngày cảnh sát phải xử lý biết bao vụ tai nạn chết người như này, đối với việc này cũng chỉ có thể tiếc nuối và thở dài, tạm biệt Trần Phong Sinh rồi rời đi.

Phía sau, Trương Tiểu Du hốt hoảng đưa tay ra gọi: “Ngọc Anh!”

Bệnh viện tư nhân.

Vị giám đốc khoa sản mặc áo choàng trắng tháo dụng cụ y tế ra khỏi tai, cầm máy đo huyết áp đứng thẳng dậy nói: “Mọi người yên tâm, sản phụ và thai nhỉ không sao, chỉ bị kích thích, tim quá mức kích động mới bị thiếu máu tạm thời nên ngất xỉu, đợi đến khi tỉnh lại, về nhà nghỉ ngơi thật tốt là được!”

Bác sĩ sản phụ khoa không nói nhiều, nhìn sắc mặt Lam Ngọc Anh tái nhợt như tờ giấy nắm ở trên giường bệnh chỉ có thở dài, ngày kết hôn lại mất chồng, cho dù là ai cũng không thế chấp nhận nổi chuyện này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK