Chương 197
Đẩy con trai lên trên, Nguyễn Phong cầm lấy cặp xách nhỏ rồi quay người từng bước một đi xuống lầu, xuống mấy tảng sau đó đột nhiên có chút hoàng hốt, bắt đầu hối hận mình đi rồi lại về.
Tiếng bước chân ngoài cầu thang biến mất, Lam Ngọc Anh đừng đờ người giống như khu gỗ ngây ra đó một hồi lâu, đầu óc trống rỗng.
Sau cùng khi Nguyễn Phong xoay người đi, anh còn quay đầu nhìn cô một cái, sự thất vọng chất chứa trong đôi mắt đó như con dao của từng nhất từng nhất vào lòng cổ, “Nhìn cái gì, đã đi không còn thấy bóng dáng nữa roi!”
Mới vừa dập tắt ngọn đèn cảm ứng, và một giọng nói trầm lặng của đàn ông vang lên
Hoàng Trường Minhkéo cánh tay cô lại, giây lát sau, cô tức giận đẩy ra.
Lúc đó anh hí mắt lại, lần nữa kéo lấy cánh tay cô, thật là chặt, không cho cô có cơ hội lần nữa đẩy ra.
Lam Ngọc Anh không phản kháng lại sự khổng chế của anh nữa, nhưng ánh mắt lại chết lặng nhìn chằm chằm vào anh, giống như muốn ăn tươi nuốt sống anh, sự oan uất tận đáy lòng chôn vùi cô, “Hoàng Trường Minh, anh cố ý đúng không!”
“Em thật sự sợ anh ta biết mối quan hệ của chúng ta đến như thế sao?” Hoàng Trường Minhsớm đã nổi lửa, lớn giọng chất vấn hỏi.
“Anh hoàn toàn là không hiểu cái gì hết” Lam Ngọc Anhcắn răng.
“Ha.” Hoàng Trường Minh nhếch môi, nói lời khó nghe sắc bén như một con dao,”Vậy thì đã làm sao. Em đúng là đã bị tôi ngủ qua mà!”
Lam Ngọc Anh không hề ngờ được lại nhận thêm một vết thương, sắc mặt cô trắng bệch, trong lòng cảm thấy có một cơn lạnh giá. Điều này có đường nhiên là không quân
Nếu không phải xảy ra đêm ngoài ý muốn đó, sau đó lại là bán đứng bản thân mình, thì có khi gặp mặt Nguyễn Phonglẫn nữa sẽ không khó mở miệng như thế này.
Hoàng Trường Minhnhãn máy lại, dường như cũng cảm thấy lời nói này của mình không đúng, chỉ là lợi nói đã nói ra anh mở miệng càng thêm u ám, “Em thật sự không nguyện ý đi theo tôi sao, nhất định phải làm mẹ kế của người khác đúng không?”
Lam Ngọc Anh nắm chặt lấy nằm đảm.
Móng tay quấu lấy lòng bàn tay, dùng hết sức khống chế để không thốt lên những lời muốn chửi muốn hét vào mặt anh, giọng cô run rẩy nói, “Hoàng Trường Minh, đây là lần cuối cùng tôi nói với anh, quan hệ của chúng ta đã kết thúc rồi! Tôi hy vọng chúng ta sau này nước sông không phạm nước giếng!”
Lần này, là Hoàng Trường Minh hất tay cô ra một cách tàn nhẫn
Anh bước lớn quay vào trong phòng, không phải là ở lại, không đến mấy giây lại một lần nữa đi ra, trong tay cầm áo khoác, toàn thân nổi điên khi thể hùng hồ mà đi lướt qua cô.
Lam Ngọc Anhý thức được ra đóng cửa, rồi khỏa lai.
Quay trở lại giường kéo mền qua khỏi đầu.
Thật mệt mỏi.
Sau đó cả một tuần, Lam Ngọc Anh đều sống không yên ổn.
Bạn thân đã chạy đi du lịch, cô ngay cả bạn bè để tâm sự cũng không có, thời gian này cô cũng không dám chủ động liên lạc với Nguyễn Phong, cho đến cuối tuần cô nằm như cái xác trên giường, thì có người tới gõ cửa.
Lam Ngọc Anh bây giờ thậm chí ngay cả đối với tiếng gõ cửa cũng bị ám ảnh, cô do dự bước đi ra ngoài.
Nhón chân lên xem qua mắt mèo trên cửa, nhìn ra ngoài xác định là ai rồi, cô kinh ngạc đôi chút, có chút lo lắng hé mở nhỏ cửa ra xíu.
Giống như buổi sáng tuần trước vậy, người đứng bên ngoài là Nguyễn Phong và Châu Châu, vẫn như vậy cẩm túi đổ siêu thị trên tay.
Giống như là chưa từng xảy ra chuyện gì vậy, Nguyễn Phong đi vào, liền xách máy món đồ mới mua từ siêu thị vào nhà bếp, rửa tay bận rộn nấu ăn, là vì đã từng đi lính, động tác nhanh và gọn hơn cả cô
Buổi trưa là lúc nắng nóng nhất, trong phòng bếp dầu đầu cũng là hương thơm
Chỉ là từ lúc Lam Ngọc Anh ngồi xuống, thì luôn thấy bất an, quả nhiên khi ăn cơm không bao lâu, động tác gấp đồ ăn của Nguyễn Phong dừng lại.
“Ngọc Anh, anh luôn cho là quan hệ giữa em và tổng giám đốc Hoàng chỉ là quan hệ công việc Nguyễn Phong nói đến đây rồi dừng lại một lát, cau mày nói tiếp, “Chỉ là em không nên giấu anh, khiến anh có cảm giác mình giống như tên ngốc bị sỏ mũi.”
“Xin lỗi anh…” Lam Ngọc Anh cắn môi cúi đầu.