Chương 48
Lam Ngọc Anh bị hôn đến mức không khí còn sót trong khoang ngực càng ngày càng ít, trong lòng mê man chỉ có một ý nghĩ.
Anh ta chưa đánh răng…
“Cốc cốc!”
Tình thế trong căn phòng đang được đẩy lên cao trào thì đột nhiên có tiếng gõ cửa.
Lam Ngọc Anh mắt nhắm mắt mở, giờ mới nhận ra là Hoàng Trường Minh đã lật người đè chặt cô ở dưới từ lúc nào, và bây giờ cô cũng mới cảm nhận được sự mềm mại của lòng bàn tay đang ôm đầu cô từ phía sau……
Nghe tiếng gõ cửa, cô đột ngột đẩy anh ra: “Có người!”
Gần như bật khỏi giường, Lam Ngọc Anh vội vã chạy ra phía cánh cửa.
Vừa thu dọn quần áo, cô vừa lấy tay che đi đôi má nóng bừng của mình.
Vừa rồi cô bị làm sao vậy nhỉ?
Có phải bởi vì hắn đã quá nhiều lần đụng chạm đến cô, nên cô có chút bấn loạn chăng…………….
Nghĩ đến điều này, Lam Ngọc Anh lại lắc đầu nguầy nguậy, cũng may mà có người gõ cửa kịp thời.
Khi bước đến cánh cửa và mở nó ra, cô đã choáng váng mất vài giây.
“Tiêu Hùng Vân?” Lam Ngọc Anh kinh ngạc thốt lên, nhìn người thanh niên đang đứng trước cửa nhà mình vào sáng sớm, “Sao anh lại.”
Tiêu Hùng Vân vẫn giữ nụ cười nửa miệng trước đây, đứng tựa vai vào khung cửa, nói: ‘Hôm qua anh đã đánh bài cả đêm, tình cờ đến gần nhà em. Hay là chúng ta cùng ăn điểm tâm đi!”
Lam Ngọc Anh cũng vừa trông thấy chiếc bánh bao hấp nóng hổi trên tay anh ta.
Về phía Tiêu Hùng Vân, anh không ngạc nhiên khi biết Lam Ngọc Anh đang ở nhà. Anh đã chờ cô ấy về từ quán rượu khi tan làm, đi sau cô cả một đoạn đường.
Lam Ngọc Anh bất giác quay người sang bên cạnh ngó xem trong phòng ngủ có động tĩnh gì không.
Dù sao, bây giờ cô không phải là người duy nhất đang ở trong nhà này, không thể để Tiêu Hùng Vân vào được!…
Tiêu Hùng Vân đứng thẳng người dậy, dò hỏi: ‘Em còn không định mời anh vào à?”
Lam Ngọc Anh nhất quyết không di chuyển, cô đang do dự vì một lý do nào đó, thì bỗng nhiên một tiếng bước chân chậm rãi đột nhiên vang lên sau lưng cô.
Cả hai đồng thời quay lại nhìn, bóng dáng cao lớn của Hoàng Trường Minh dần dần xuất hiện từ trong phòng ngủ, áo vest và cà vạt vắt trên khuỷu tay, cúc áo sơ mi màu đồng, mang theo dư vị có phần lẳng lơ…..
Lúc này, cơn nóng như thiêu đốt trong mắt anh ta đã biến mất, thay vào đó là một ánh mắt sắc lạnh.
Lam Ngọc Anh mở miệng định giải thích, nhưng chợt nhận ra là chính mình cũng không biết phải giải thích như thế nào.
Hoàng Trường Minh đã đi tới bên cạnh hai người, anh ta cao hơn Tiêu Hùng Vân gần nửa cái đầu, bầu không khí xung quanh cũng nhanh chóng chùng xuống và trở nên ngột ngạt, u ám.
Thế là, mới sáng sớm mà cả ba người đều đã gặp phải tình huống xấu hổ này, nhất là đối với Lam Ngọc Anh. Khi mà trước mặt và bên cạnh cô lúc này đều có một người đàn ông, cô thực sự cảm thấy xấu hổ và bối rối vô cùng.
Sau khi nheo mắt nhìn, Hoàng Trường Minh nhận ra Tiêu Hùng Vân đang đứng ở ngoài cửa, sau đó lại nhìn về phía Lam Ngọc Anh, ánh mắt anh ta càng trở nên lạnh lẽo.
Anh ta cất lời chế nhạo: “Gì đây?
Lam Ngọc Anh, em vẫn chưa giải quyết xong chuyện này sao?!”
Lam Ngọc Anh hơi cau mày, bị lời nói của anh ta đâm trúng tâm can.