Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 774

Lời này là thật.

Sinh nam hay sinh nữ, vốn chính là chuyện không có cách nào xác định được.

Hoàng Trường Minh nghe vậy, hơi nhíu mày, sau khi trầm tư một lát, chậm rãi giật mỗi: “Vậy có thuốc sinh con gái hay không?”

Lam Ngọc Anh và Trương Tiểu Du, cộng thêm Trần Phong Sinh đều là mặt đầy vẻ cạn lời.

Nhất là Lam Ngọc Anh, cô thật là muốn xông qua che miệng anh lại.

Cũng may Trần Phong Sinh và Trương Tiểu Du còn có chuyện, không tiếp tục ở lại thêm được, một lát đã rời đi.

Lam Ngọc Anh tiền bọn họ ra khỏi phòng bệnh, nhìn bóng người bọn họ sóng vai nhau rời đi, Trần Phong Sinh muốn dắt tay Trương Tiểu Du, chỉ là còn chưa chạm đến được đã bị người kia tránh ra, Trần Phong Sinh thứ hai lần đều không thành công, cuối cùng không có cách nào, vươn tay ra nằm lấy bả vai của Trương Tiểu Du.

Dù chỉ là người đứng xem, cô cũng biết hai người này đã xảy ra vấn đề.

Hồi tưởng lại khung cảnh mới vừa rồi ở trong phòng bệnh, mặc dù mang thai nhưng mỗi lần Trương Tiểu Du xuất hiện cũng ầm ầm ĩ ĩ, lần này tựa hồ tỏ ra quá mức yên tĩnh.

Trong lòng Lam Ngọc Anh rất lo lắng, suy nghĩ chờ sau khi Hoàng Trường Minh xuất viện, cô có thời gian phải quá nói chuyện với bạn thân một chút.

Chạng vạng tối, vết thương ở tay trái của Hoàng Trường Minh có thể tháo băng rồi.

Lam Ngọc Anh nhìn vết thương trên bàn tay dữ tợn giống như là con rết, phá nát hết toàn bộ đường vẫn trong lòng bàn tay, trong lòng cô rất khó chịu: “Sợ rằng vết sẹo trên tay trái sẽ đi theo anh cả đời!”

“Chỉ cần có thể cứu em, gãy cái tay này thì thế nào?” Hoàng Trường Minh không cho là đúng giật giật môi.

Lam Ngọc Anh sau khi nghe thì dở khóc dở cười.

Còn gãy, tại sao không nói luôn là cụt tay đi, cho rằng mình là Dương Quá à, coi như đúng là, còn không có chỗ mà tìm chim điêu đâu!

Lam Ngọc Anh nghe được những lời này, không khỏi ngẩng đầu hỏi: “Hoàng Trường Minh, từ lúc nào anh lại biết nói mấy lời ngon ngọt như vậy?”

Phải biết với tính cách bá đạo của người đàn ông này, ngay cả lúc cầu hôn đều là chém đinh chặt sắt, không có nói qua loại lời ngon ngọt này.

“Chỉ nói cho em nghe thôi đấy!” Hoàng Trường Minh nhéo tay cô một cái.

Chóp mũi Lam Ngọc Anh cảm động đến ê ẩm.

Cô làm sao biết, những lời vừa rồi của anh cũng không phải là lời ngon tiếng ngọt mà là lời thật lòng thật dạ.

Lam Ngọc Anh cúi người về phía trước, ôm lấy cánh tay bền chắc tựa như sắt của anh.

“Reng!”

Tiếng rung của điện thoại di động vang lên, Lam Ngọc Anh đưa điện thoại di động vào tay anh, trên màn hình hiển thị là Phan Duy.

Tựa hồ là báo cáo chuyện công, cuối cùng không biết lại nói cái gì, ánh mắt Hoàng Trường Minh dần dần lạnh xuống: “Ừ được, cậu coi chừng kỹ một chút!”

Sau khi anh kết thúc nói chuyện điện thoại, cô không khỏi ngồi thẳng người một chút, cau mày hỏi: “Hoàng Trường Minh, có phải đã điều tra rõ ràng chuyện bắt cóc rồi hay không?”

Sau khi xảy ra chuyện thì Phan Duy đã báo cáo, hiệu suất làm việc của cảnh sát rất cao, trong ngày hôm đó đã bắt được toàn bộ năm tên lưu manh kia, tiến hành thẩm vấn ở trong cục.

“Ừ, đã tra ra được người xúi giục phía sau màn rồi.”

Hoàng Trường Minh gật đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK