Chương 209
Điện thoại cũng hết pin, không phân biệt được thời gian, lại càng cảm thấy thêm thời gian trôi qua rất là chậm, trước mắt toàn là màu đen, lại không ngừng nghe thấy tiếng mưa rơi bên ngoài, có có cảm giác như mình bị cả thế giới bỏ rơi vậy.
Khi sự hoảng sợ của cô lan tràn không giới hạn, cửa lại một lần nữa được người ta đẩy ra.
Tinh thần Lam Ngọc Anh căng thẳng, lại lần nữa đối mặt với đôi mắt trầm lặng sắt bén ấy, trong giây lát cảm thấy lại cảm thấy yên tâm.
“Anh đi đâu vậy?” Cô đứng dậy đón anh về, giọng điều cổ che giấu sự lo sợ.
Hoàng Trường Minhđóng cửa lại, động đây mỗi nói, “Nhịp độ thấp qua, nếu không kiếm gì đó làm ấm lên, thì không cần đợi đến mai chúng ta cũng chết vì lạnh rồi
Lam Ngọc Anh sau khi nghe anh nói xong cũng đồng thời, nhìn thấy trong tay anh ta cầm một thùng sắt, bên trong đừng đầy cây khô củi khô.
“Tôi còn tưởng anh….” Cô liếm liếm môi mình, trong lòng vẫn còn chút lo sợ.
“Tưởng cái gì chứ?” Hoàng Trường Minhnhíu mày. Lam Ngọc Anh nhìn anh, rất nhanh rù mắt xuống, nhỏ giọng nói, “Tưởng là anh bỏ tôi đi rồi….. Đối mặt Hoàng Trường Minhhdi lay động, nhưng bên trong văn sâu thảm, “Tôi sẽ không bỏ lại em”
Lam Ngọc Anhngây người
Chỉ đơn giản sau chứ cứ lập lại trong lòng khiến tìm cô loạn nhịp.
Ở góc nào trong ngôi nhà gỗ này Hoàng Trường Minh tìm thấy được mở giấy báo cũ và tờ đơn tuyến truyền cũ, cuộn lại thành cuộn rồi dùng bật lửa châm lửa lên. Sau đó vứt vào cái thùng sắt.
Nhưng do trời mưa, cây khô và củi khô đều ướt rất khó để đốt được, anh lại rất hiếm hoi có sự kiên nhẫn, làm đi làm lại mà không hề thấy phiền.
Lam Ngọc Anhngồi một bên nhìn, bất giác nghĩ về lúc còn ở dưới quê, cô ngồi trên một miếng dán gỗ gần bếp lò cầm cây quạt nhỏ giống như một đứa trẻ mà quạt quạt….
Đến lần thứ tư, rốt cuộc cũng đã đốt được lừa rồi.
Ảnh sáng của ngọn lửa từ trong thùng phát ra, nguyên căn nhà gỗ giống như đã được thắp sáng. không giống như vừa rồi tối đen như mực, Hoàng Trường Minhim lặng ngồi ở bên cạnh cô, anh dường như đã trở nên không còn đáng sợ cho lắm.
Lam Ngọc Anhđể tay gần cái thùng sát hơ hơ cho ẩm, mắt cô lại nhìn về cái hộp bánh kem mà cô ôm thảo,
Ở bên ngoài hộp có chút ướt rồi, cô mở ra, cán thân từng chút từng chút lấy bánh kem ra.
Hình dạng chiếc bánh kem bơ rất là bình thường, bề mặt bánh kem để mấy lát trái cây, với lại xung quanh bánh kem có trang trí thêm nhưng bông hoa nhỏ làm bằng bơ nhưng lại không được đều, dùng phẩm màu đỏ viết lên mấy chữ “sinh nhật vui vẻ”cũng có chút xiêu quẹo…….
Hoàng Trường Minhđỡ lấy, yết hầu động đậy, “Tôi còn chưa nói, chúc em sinh nhật vui vẻ.”
“Cảm ơn!” Lam Ngọc Anh nói rất chân thành.
Cầm lấy cái nữa, cô lấy một miếng bánh nhỏ bỏ vào miệng, nhai nhai rồi nuốt xuống.
Hoàng Trường Minhngay lập tức hỏi, “Mùi vị thế nào?”. Đam Mỹ Hay
Phải nói sự thật là…?” Ánh mắt của Lam
Ngọc Anhdo dự.
“phi lời!” Hoàng Trường Minhtrầm giọng.
Lam Ngọc Anhnhìn anh một cái, cẩn thận từng chút nói, “Uh, nói thật là không ngon lắm, kem ngọt quả, bánh có chút cứng……… Hoàng Trường Minh nghe vậy, gương mặt ngay lập tức rủ xuống.
Cùng cảm lấy cái nĩa, lấy một miếng nhỏ lên, sau đó biểu tình khó coi đến khó tả.
Lam Ngọc Anhthấy gương mặt anh ta càng lúc càng đen, lại nhìn hình dạng bánh kem so với các tiệm bánh, có một suy nghĩ bạo gan trong đầu cô lóe lên, cô không khẳng định mà hỏi, “Hoàng Trường Minh, cái này……..là anh làm hả?”