Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 235

 

Trong dạ dày không có khó chịu giống như dời sông lấp biển, nhưng mà đầu óc thì rất mơ màng, chỗ huyệt Thái Dương lan ra bên ngoài rất đau, không dám nhìn ra bên ngoài từ cửa sổ trước mặt, cảm giác như một vùng đèn noen cũng sắp bay lên.

 

Nói xong câu đó, cô bèn tạm thời nhắm mắt lại.

 

Chờ tới khi xe tắt máy cô mới mở ra, căng mí mắt phân biệt cả buổi mới nhìn rõ hóa ra là đã đến nhà.

 

Đẩy cửa xe ở chỗ ngồi cạnh tài xế ra, chân đạp trên mặt đất như là dẫm trên bông, mềm nhũn mất thăng bằng lập tức muốn té ngã.

 

Bên cạnh, có một sức mạnh vững vàng đỡ cô.

 

Lam Ngọc Anhngẩng đầu, thử cô thấy đều là gương mặt sắc sảo rõ ràng của anh, nhất là đôi mắt trầm ổn tĩnh mịch kia, giống như cảnh ban đêm sau lưng.

 

Dưới chân không có sức lực gì, cô ngại ngụng mở miệng nói: “Cảm on…”

 

Lúc này có hoàn toàn đứng không vững, cảm giác say xông tới khiến cho trong đầu cô càng ngày càng đần độn, hoàn toàn không phát hiện ra sức nặng cả người mình đều đang dựa vào trên người anh, chủ động để cho anh chiếm hời như vậy.

 

Bộ dạng Hoàng Trường Minhphục tùng, một cái cánh tay lặng lẽ vươn ra ôm eo thon của cô.

 

Ảnh sáng âm u ở đáy mắt bị xóa sạch, trên tay dùng lực siết chặt, tiếng nói trầm tĩnh bị gió đêm thổi qua tại vang to lên: “Có phải chân nhũn ra đứng không vững hay không? Để tôi ôm em đi lên.”

 

Nói xong, anh ôm ngang cô vào trong ngực.

 

Đầu Lam Ngọc Anhbị chóang vắng đến khó chịu, trước mắt cũng xuất hiện bóng chồng bóng, không có sức giãy giụa, giữa lúc đang mơ hồ lại tựa vào bờ vai của anh, nói với anh lần nữa: “Cảm ơn…”

 

Bước chân bước tới mỗi một tầng, đèn cảm ứng đều đi cùng mà sáng lên.

 

Hoàng Trường Minh không hề dừng lại giữa chừng, ngay cả hội hấp lúc ôm cô cũng không loạn, cơ bắp trên cánh tay nâng cô vững vàng.

 

Trong lúc Lam Ngọc Anh thở ngoại trừ bay ra mùi rượu, còn có mùi của giống đực là anh lượn lờ ở chóp mũi, ngửi ngửi, hình như đã càng thêm say rồi. Đến khi đã đến tầng cao nhất, anh ôm cô tiến vào nơi trước mặt mà cô cũng không chú ý.

 

Cánh cửa “kẽo kẹt” được đẩy ra ngay sau đó, đóng lại.

 

Lưng cô ngã xuống đệm giường êm ái, bị rượu cồn thúc đẩy nên cô chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.

 

Theo bản năng, tay bắt lấy áo sơmi trước ngực Hoàng Trường Minh.

 

Có thể là do lực lớn nên nút thắt trước vạt áo nứt ra mở ra hai nút, lộ ra mảng lớn làn da màu đồng cổ, cơ ngực như ẩn như hiện.

 

Hoàng Trường Minhnhíu mày, đẻ lại cô đang hoảng sợ thu tay: “Sao nào, uống rượu say nên đùa nghịch lưu manh?”

 

“Tôi không có.” Cô bối rối lắc đâu.

 

“Vừa nãy chính là em câu dẫn tôi đấy?” Đôi mắt nguy hiểm Hoàng Trường Minhhíp lại.

 

“Không có mà…” Lam Ngọc

 

Anhthật sự là cực kỳ oan uổng, hết lần này tới lần khác say rượu đều khiến cho cô ngay cả nói chuyện cũng không lưu loát.

 

Hoàng Trường Minhđè tay cô không buông, lòng bàn tay bao bọc xuống, không biết anh làm sao làm được, nút thắt một đường của áo sơ – mi cũng giống như làm ảo thuật được mở ra, lúc này lồng ngực rắn chắc hoàn toàn bại lộ tại trước mắt CÔ.

 

Lam Ngọc Anhbị hình ảnh đó kích thích, càng thêm chóng mặt, lúc đang muốn xem lướt qua, đột nhiên anh cúi người ở bên tại cô kêu một tiếng.

 

“Anh,Anh.”

 

Cô không khỏi giật mình.

 

Hai chữ này không hề báo hiệu chui vào trong lỗ tai cô, như là có một lồng chim nho nhỏ đang quét qua đầu quả tim.

 

Chưa từng có người gọi cô như vậy.

 

Người thân thiết cũng chỉ gọi cô hai tiếng Ngọc Anh, ngay cả Nguyễn Phong cũng chỉ gọi cô là Ngọc Anh, đây là lần đầu tiên có người gọi tên cô như vậy, một chữ liên tiếp nhau như có một mùi vị triền miền.

 

Lam Ngọc Anh nuốt một ngụm, đang lúc sợ sệt thì cái cầm bị nâng lên nhẹ nhàng: “Anh, Anh, tôi muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn đấy.”… Đột nhiên tim cô đập nhanh lên.

 

Những lời này đại biểu cho hàm nghĩa…

 

Lam Ngọc Anhgiương mắt, mới phát hiện chẳng biết từ lúc nào mà cặp mắt trầm lắng tĩnh mịch kia tỏa sáng ánh lửa, giống như là muốn nuốt cô vào trong bụng mới thỏa män.

 

Như là nhẫn nại đã lâu, Hoàng Trường Minhmuốn tìm cách biểu đạt vô cùng trắng trợn: “Tôi muốn em!”

 

Lam Ngọc Anh cảm thấy ba chữ kia nổ tung trong đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK