Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 921

Hai mẹ con ở trong lòng đều nghĩ như vậy, tâm trạng của Lê Tuyết Trình lúc này cũng giống hệt như bà ta.

Cho dù hôm nay cô ta mặc bộ váy có giới hạn của Chanel, là tâm điểm của toàn cảnh, thu hút sự chú ý của rất nhiều người đàn ông nhưng vẻ mặt của cô ta không tự chủ được mà ảm đạm đến cực điểm.

Nhìn thấy họ đang khoác tay thân mật, Lê Hoài Lâm bước tới chào cô, Lê Tuyết Trinh gần như bóp chặt ly sâm panh trong tay và nhìn họ vây quanh Lam Ngọc Anh với ánh lửa trong đôi mắt đẹp.

Từ trước đến nay đều là như vậy, rõ ràng hào quang là thuộc về cô ta thế nhưng Lam Ngọc Anh lại đoạt được, Hoàng Trường Minh cũng vậy mà cha cô ta cũng thế. Một ngày nào đó, cô thậm chí sẽ nhận lại tất cả những thứ nên thuộc về cô!

Một bóng người đi qua, Lê Tuyết Trinh nghiêng đầu liếc nhìn. Đó chính là em họ của cô ta- Trịnh Phương Vũ, vừa tốt nghiệp từ Anh quốc trở về ngày hôm qua. Từ lúc đến nơi hai mắt cô ta đã luôn sáng rọi đế tìm kiếu một người nào đó. Trịnh Phương Vũ lắc lắc ly rượu đỏ trong tay, lười biếng hỏi, giọng cô ta có chút lơ lớ: “Chị Trinh, kia có phải là người phụ nữ đã cướp hôn phu của chị hai lần không?”

“Ừm” Lê Tuyết Trinh trực tiếp gật đầu, lộ ra sắc mặt cứng đờ.

“My Godl Chị Trình, cô ta thật không biết xấu hổi” Trịnh Phương Vũ trợn tròn mắt, lắc đầu: “Em còn không giữ được một người đàn ông! Nếu không phải em đi học khi còn nhỏ thì hợp đồng hôn nhân với nhà họ Hoàng đâu có bị hủy bỏ.

Em từ bỏ cũng chỉ vì người đó là chị thôi, còn những người khác thì em sẽ không nế nang. “

“Haha” Lê Tuyết Trinh chỉ cười nhạo mà không lên tiếng Lê Hoài Lâm sải bước về phía trước , ông ấy cảm rất vui vì Lam Ngọc Anh có thể tham dự: “Hôm nay ở đây có nhiều khách hơn nên có thể ba sẽ không chăm sóc được cho con. Ngọc Anh, đừng để mình đói, con ăn gì thì gọi cho phục vụ nhé?

“Vâng!” Lam Ngọc Anh gật đầu.

“Chú Lâm, chú yên tâm đi. Cháu sẽ chăm sóc cho cô ấy” Hoàng Trường Minh mím môi Lê Hoài Lâm cười gật đâu sau đó nói: “Khi chúng ta chờ phục vụ thì chú sẽ giới thiệu cháu mấy người quen của chú!”

“Được thôi!”

Nhìn Lê Hoài Lâm trở lại với các vị khách, Lam Ngọc Anh ngấng đầu đang định nói với Hoàng Trường Minh về việc lấy một ít bánh ngọt ở bàn dài. Trước khi giọng nói của cô vang lên, cô đã nghe thấy một giọng nữ sau lưng: “Anh Trường Min!”

Đột nhiên nghe thấy một cái tên như vậy, Lam Ngọc Anh cảm thấy kích động.

Cô gần như nhầm tưởng đó là Lam Ngọc Thiên, nhưng cô sớm nhận ra rằng người bên kia vẫn đang bị giam giữ và tuyệt đối không thế xuất hiện ở đây.

Lam Ngọc Anh quay đầu lại và nhìn thấy một cô gái mặc váy nhỏ cúp ngực, khác với váy dạ hội của những người khác ở đây. Bộ váy của cô ta ngắn cũn cỡn, trang điểm theo phong cách cổ điển với mái tóc buộc cao. Trở thành kiểu tóc đuôi ngựa, toát lên vẻ đẹp lạnh lùng bãng lãnh.

Trong một dịp như vậy thì vẻ ngoài của cô ta trông rất nối bật. Ngay cả khi Lam Ngọc Anh không thích cô ta thân mật với anh thân mật, nhưng vẫn phải liếc nhìn người con gái đó.

Nhìn thấy Hoàng Trường Minh nhíu mày, Trịnh Phương Vũ lập tức buồn bực, dùng ly rượu đỏ đập chạm vào ly của anh: “Anh Trường Minh, anh không nhận ra em ư? Em là Tiếu Vũ đây”

Dường như sau khi đối phương chủ động nhắc nhở Hoàng Trường Minh mới nhớ ra, khẽ hỏi: “Cô trở về Trung Quốc rồi ư?”

Ừf’ Trịnh Phương Vũ nở một nụ cười đạt chuẩn mỹ nữ nói:’Em đã có bằng MBA của Oxford nhưng gia đình em vẫn muốn em tiếp tục học. Em lại không muốn điều đó. Em sẽ trở thành mọt sách nếu cứ như vậy mất. Vì vậy ngay khi nhận được chứng chỉ em đã lập tức trở về nhà, vừa kịp bữa tiệc hôm nay! “

“Chúc mừng” Hoàng Trường Minh nâng môi nói “Cảm ơn, lời chúc mừng của anh khiến em vui hơn những lời người khác nói!” Trịnh Phương Vũ vén váy, vẻ mặt có chút ngượng ngùng và mong đợi: “Anh Trường Minh, chúng ta đã bảy năm không gặp rồi. Con gái 18 thay đổi đến chóng mặt, anh có thấy em thay đổi chút nào không?”

Hoàng Trường Minh ánh mắt thản nhiên đáp: “Vẫn vậy th Sự chiếu lệ trong những lời này quá rõ ràng, Trịnh Phương Vũ không thế không nghe thấy, khuôn mặt nhỏ nhản hơi nhăn lại: “Hừ, thật sự là thất vọng!

Em sẽ đi chảo hỏi gia đình trước, có thời gian sẽ nói chuyện với anh sau!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK