Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 63

 

Lam Ngọc Anh không phản bác. Ai bảo cô chính là đang làm như vậy.

 

Khi đi đến bên đường, Lam Ngọc Anh phát hiện chiếc Land Rover màu trắng vẫn còn ở đó. Hoàng Trường Minh từ bên trong mở cửa ra: “Vào đi!”

 

Lam Ngọc Anh mở to mắt.

 

Không ngờ anh vẫn ở đó. Căn phòng anh vừa ngồi đã đổi khách khá lâu rồi.

 

Khi chiếc Land Rover lăn bánh xuyên qua màn đêm, ngón tay Lam Ngọc Anh ngày càng lạnh hơn, nhịp tim của cô cũng theo đó mà càng phi nước đại.

 

Những gì có thể xảy ra tiếp theo khiến cô cảm thấy rất bối rối, nói thật là cơ thể cô không thể chịu đựng được, và cô vẫn còn hơi đau ở chân khi đi lại.

 

Khi Lam Ngọc Anh vẫn còn căng thẳng và lo lắng, chiếc Land Rover đã dừng lại.

 

Đèn đường mờ ảo tràn vào xe, nhưng chung quanh không phải nhà cao tầng, mà là khu dân cư cũ kỹ quen thuộc hàng ngày cô vẫn ở.

 

Lam Ngọc Anh sửng sốt.

 

Cô khó hiểu quay đầu lại. Đột nhiên đôi môi đã bị anh ta lấp kín. Sau một nụ hôn sâu kéo dài, Hoàng Trường Minh dùng đầu lưỡi liếm khóe miệng cô, trong đêm khuya thanh âm càng trầm: “Đêm nay ngủ ngon.”

 

Hoàng Trường Minh nói xong liền ngồi thẳng thân lên.

 

Lam Ngọc Anh vẫn ngơ ngác nhìn anh như vừa rồi, hơi thở của anh ta vẫn còn trên môi cô.

 

Cô đã nghĩ rằng…

 

Hoàng Trường Minh nhìn cô chằm chằm: “Không muốn xuống xe?”

 

Vẻ thờ ơ thường ngày giữa lông mày và mắt anh ta vẫn không thay đổi, nhưng Lam Ngọc Anh lại bị anh làm cho đỏ mặt.

 

“Không!” Cô lắc đầu lia lịa.

 

Tháo dây an toàn, bật dậy trên ghế ngồi, trước khi đóng cửa, Lam Ngọc Anh cúi người nhìn anh nói: “Anh Hoàng, tôi… tôi lên lâu trước. Anh chạy chậm chậm … ngủ ngon!”

 

Hai chữ cuối cùng hơi do dự, ngập ngừng. Nói xong Lam Ngọc Anh chạy vào hành lang.

 

Cô không lên lầu ngay mà nấp sau cánh cửa của ngôi nhà.

 

Mãi cho đến khi chiếc Land Rover màu trắng khởi động lại động cơ, cô mới từ từ lộ đầu.

 

Đèn hậu nhấp nháy trong đêm. Một điều gì là lạ lướt qua trái tim cô.

 

Chiều hôm sau, sau cuộc họp của công ty, trưởng bộ phận đã gọi cô lại và cho biết có trường hợp muốn trao đổi với công ty trong một vụ hợp tác nên nhờ cô đi cùng phụ giúp trong cuộc họp quan trọng ấy.

 

Lam Ngọc Anh tự nhiên không dám lơ là, nửa giờ sau liên đi theo quản lý rời khỏi công ty.

 

Xe taxi đậu ở khu vực phồn hoa nhất trung tâm thành phố, đập vào mắt cô là tòa nhà cao ngất ngưởng, vô cùng ấn tượng.

 

Khi Lam Ngọc Anh nhìn thấy dòng chữ “Hoàng Minh’ nổi lên bắt mắt, liền hiểu tại sao quản lý lại đưa cô đến đây, chắc là vì bữa ăn vừa rồi nghĩ giữa cô và Hoàng Trường Minh có chuyện.

 

Sau nửa giờ chờ ở phòng họp, bóng dáng cao lớn của Hoàng Trường Minh mới xuất hiện, theo sau là trợ lý Phan Duy.

 

Nhìn thấy cô, dường như có một tia kinh ngạc lướt qua trong mắt anh ta, nhưng rất ngắn.

 

Vẫn là một bộ đồ thủ công màu đen cao cổ, với vai hẹp và thắt cà vạt tỉ mỉ, thể hiện sự tinh tế và sạch sẽ từ đầu đến chân. Lúc này trong phòng họp, trông anh ta càng nghiêm trang, lạnh lùng và quyết đoán.

 

Sau khi Hoàng Trường Minh ngồi xuống, Phan Duy bên cạnh liền giao tài liệu.

 

“Lấy làm tiếc, tôi tới muộn.”

 

Hắn nhàn nhạt nói xong liền bắt đầu công việc. Ánh mắt rơi trên mặt cô liền rời đi ngay lập tức.

 

Chỉ là Lam Ngọc Anh quen nhìn Chủ tịch Hoàng trên bàn rượu, còn đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh ta trong văn phòng làm việc.

 

Ngoài vẻ mặt lãnh đạm trầm tư, lông mày nghiêm nghị, giữa những ngón tay cầm một cây bút, không có gì thừa thãi hay không cần thiết, tuy rằng đơn giản nhưng uy nghiêm, không khỏi khiến nhiều người cúi đầu.

 

Cuối buổi họp, Lam Ngọc Anh cảm thấy trong đầu mình có một sợi dây bất giác thắt lại.

 

Thu dọn tài liệu mang theo cô cùng quản lý bước ra khỏi thang máy.

 

Chân Lam Ngọc Anh vừa bước ra khỏi cánh cửa xoay của tòa nhà, phía sau đã có người hô một tiếng kính cẩn: “Chủ tịch!”

 

Lam Ngọc Anh và anh Trưởng bộ phận quay đầu nhìn lại, thấy Hoàng Trường Minh và trợ lý Phan Duy lần lượt đi ra ngoài, chắc là lịch trình tiếp theo.

 

Như vô tình, Hoàng Trường Minh nhẹ giọng nói: “Cũng tiện đường, hai người lên đây đi cùng một đoạn.”

 

“Cảm ơn anh Hoàng!” Viên quản lý lập tức trả lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK