Chương 422
Lam Ngọc Anh liếc nhìn bên ngoài tấm rèm đang mở, mặt trời đang nghiêng về phía tây, chỉ một tiếng nữa sẽ tan làm.
Cô cúi đầu, lấy điện thoại di động từ trong ngăn kéo ra, nhìn nội dung tin nhắn vừa xuất hiện trên màn hình.
“Hoàng Trường Minh… bận không?”
“Bận.”
“Tối nay muốn ăn gì? Em tan làm về sẽ nấu cho anh.”
“Gì cũng được.”
Lam Ngọc Anh nhìn câu trả lời ngắn gọn bên trên, tích chữ như vàng, thậm chỉ có thể nói là qua loa.
Cô cắn môi, nâng cằm lên khẽ thở dài.
Rõ ràng anh muốn mình nói thật mà! Lam Ngọc Anh phát hiện, Hoàng Trường Minh càng ngày càng thích giận dỗi.
Đồng nghiệp bên cạnh đúng lúc nghiêng người qua nói chuyện phiếm: “Cãi nhau với bạn trai à?”
“Không có… Lam Ngọc Anh lắc đầu. Đây không được xem là cãi nhau, chẳng qua dường như cô làm anh không vui…”
Đồng nghiệp làm ra bộ dáng như nhìn thấu tâm tư của cô, ra vẻ chuyên gia tình yêu: “Ồ, chuyện này rất bình thường! Không phải người ta hay nói nội tâm đàn ông giống như một cậu bé ngây thơ sao!”
Lam Ngọc Anh biểu thị ngầm thừa nhận câu nói này.
Liếc nhìn đồng hồ, cô tắt máy tính, nháy mắt với đồng nghiệp bên cạnh, cầm túi đeo vào vai rồi khom lưng bỏ chạy.
Thành thật mà nói, đây là lần đầu tiên Lam Ngọc Anh trốn làm sau khi đi làm lâu như vậy, cũng may là sắp tan làm, cũng không có việc gì quan trọng, nếu cấp trên phát hiện thì nhờ đồng nghiệp hỗ trợ liếc mắt đại khái cho qua.
Sau khi rời khỏi văn phòng, Lam Ngọc Anh bắt taxi ở ven đường.
Bên cạnh có một cửa hàng hoa, cô cắn môi bước vào.
Vài phút sau, từ bên trong bước ra, trên tay cô ôm một bó hoa hồng, đương nhiên không thể so sánh với bó hoa khổng lồ mà hai lần trước anh tặng.
Trên đường hiện đèn đỏ, rất nhiều người đi đường đều đang chờ ở ven đường.
Có thể là vì buổi tối, bên ngoài cửa hàng hoa có vài gian hàng lẻ tẻ bán một số thứ lặt vặt hay phụ kiện nhỏ, sau khi mất thời gian đảo mắt nhìn, ánh mắt cô dừng lại ở phía trên: “Cái này bao nhiêu tiền?”
Khi đèn xanh vụt tắt ở giây cuối cùng, Lam Ngọc Anh cũng cầm hoa băng qua đường.
Tòa nhà cao chót vót của Hoàng Oanh ở ngay trước mặt, còn chưa tới giờ tan làm nên không có ai ra ngoài, cô ngửa đầu nhìn lên, giống như có thể nhìn thấy văn phòng trên tầng cao nhất, lấy điện thoại di động ở trong túi ra, bắt đầu gọi điện thoại cho anh.
Đường dây rất nhanh đã được kết nổi, nhưng không có âm thanh.
Lam Ngọc Anh chủ động nói: “Hoàng Trường Minh, đoán xem hiện tại em đang ở đâu?”
“Ở đâu?”
“Bây giờ anh bước tới cửa sổ…”
Mặc dù giọng điệu có chút cứng rắn nhưng dường như vẫn làm theo lời cô nói, có thể nghe thấy tiếng ghế dựa lưng trượt trên mặt đất, sau đó là tiếng bước chân, khi dừng lại, cô hướng lên trên ngu ngốc vẫy tay: “Hoàng Trường Minh, anh có thấy em không?”
Mặc dù cô không thấy rõ lắm, nhưng cô biết anh nhất định có thể nhìn thấy mình.
Nghĩ như vậy, cô xua tay càng mạnh hơn.
Ở bên kia không có động tĩnh gì nữa, tay Lam Ngọc Anh bắt đầu có chút nhức mỏi: “Alo? Hoàng Trường Minh… anh vẫn đang nghe đấy chứ?”
Vẫn không có phản hồi nhưng không cúp máy, đường truyền vẫn hiện là đã kết nối.
Ngay khi cô đang do dự không biết có phải tín hiệu không tốt không, giọng nói trầm ổn của anh đột nhiên vang lên: “Em nhìn sang bên phải.”
Ngay lập tức, cuộc gọi đã bị ngắt.
Lam Ngọc Anh nghiêng đầu, vẻ mặt kinh ngạc, cô nhìn thấy một bóng người cao lớn đang bước ra khỏi tòa nhà, bộ âu phục thủ công màu đen, phác họa đôi chân dài của anh.
Vốn nghĩ muốn tạo bất ngờ nho nhỏ cho anh, không ngờ ngược lại bị anh làm cho ngược lại.
Hoàng Trường Minh đi thẳng về phía cô, trong lòng bàn tay cầm điện thoại.
“Sao lại trốn làm?”
Lam Ngọc Anh không nói lời nào, chỉ chớp mắt nhìn anh.
Hoàng Trường Minh chú ý tới bó hoa trong tay cô, nhíu mày hỏi: “Hoa hồng ở đâu ra?”