Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 466

“Ngoại trừ trên cơ thể có nhiều chỗ gãy xương và trật khớp, nhưng mức độ chấn thương ở đầu không nghiêm trọng, chỉ là chấn động vừa phải, tôi cũng đã xem qua CT và MRI, trong đầu không hề có cục máu đông nào chèn ép dây thần kinh. Đến cả bác sĩ cũng nói, chắc không gây mất trí nhớ, cho nên cũng rất là khó tin.

Sau khi nghe xong Lam Ngọc Anh không nói gì, chỉ là có chút chắc chắn.

Anh hiện tại không còn nhớ mình.

Vậy thì cũng tốt, duyên phận của hai người đã sớm cắt đứt từ bốn năm trước. Trên thế gian này không phải ai cũng có thể yêu nhau cả đời, có lúc mất trí nhớ cũng là một chuyện tốt.

Nếu như nghi vấn trong lòng đã được giải đáp, Lam Ngọc Anh cũng không muốn hỏi thêm gì nữa, mặc dù trong lòng ngực vẫn như bị màn đêm hôm qua đè chặt lại.

Ánh mắt của cô vô tình nhìn xuống, cô không khỏi sửng sốt, mặc dù có nhớ rằng Trần Phong Sinh có hút thuốc, nhưng chưa bao giờ thấy anh hút mãnh liệt như vậy. Hoặc là nói, rất ít khi thấy người nào hút thuốc nhiều như vậy.

Không bao lâu sau khi anh ấy ngồi xuống, gạt tàn bên cạnh đã có một đống tàn thuốc nhỏ, hơn nữa còn đang có xu hướng ngày càng cao.

Lam Ngọc Anh liếc nhìn đồng hồ, sau đó lại nhìn Trương Tiểu Du đang cúi đầu không rõ biểu tình, cười nói với Trần Phong Sinh ở đối diện: “Ừm, bác sĩ Sinh, tôi thấy bên cạnh có một nhà hàng, bây giờ cũng sắp trưa rồi, hay là chúng ta cùng nhau đi ăn cơm nhé?”

Trần Phong Sinh nghe vậy, đôi mắt đào hoa lại nhìn về phía Trương Tiểu Du.

Cử chỉ nhỏ nằm chặt thìa cà phê của cô ấy cũng được anh ấy thu vào mắt, gương mặt cứng đờ, bóp điều thuốc trong tay, đứng dậy nói: “Không cần đầu, tôi vẫn còn ca phẫu thuật ở bệnh viện.

Nói xong, anh ấy bước nhanh ra quán cà phê như một cơn gió, áo blouse trắng tung bay.

Lúc trước có thể không quá để ý, nhưng việc Trần Phong Sinh dứt áo rời đi quá rõ ràng. Trương Tiểu Du có thể liên hệ với Trần Phong Sinh chỉ bằng một cú điện thoại, cho thấy quan hệ giữa hai người luôn khăng khít.

Lam Ngọc Anh chạm nhẹ vào tay bạn thân: “Cả nhỏ, cậu và bác sĩ Sinh làm sao vậy?”

Trương Tiểu Du cúi đầu, đặt thìa cà phê trong tay xuống, sắc mặt có hơi tái nhợt. “Cá nhỏ, cậu… không sao chứ?” Lam Ngọc Anh không khỏi quan tâm.

Trương Tiểu Du im lặng hai giây, mới ngẩng đầu lên nhìn cô: “Bốn năm trước, bọn tớ đã kết hôn rồi.” “… Cậu, cậu và bác sĩ Sinh sao?” Lam Ngọc Anh bị sốc.

Thảo nào mà vừa nãy Trương Tiểu Du luôn cúi đầu xuống, trốn tránh. “Xin lỗi Ngọc Anh, năm đó đã giấu cậu chuyện này.”

Trương Tiểu Du kéo tay cô, nhếch khóe miệng nói: “Tớ không cố ý giấu cậu, chỉ là cuộc hôn nhân của hai chúng ta không giống nhau, tớ không biết nên nói với cậu thế nào. Cho nên…”

Mặc dù biết Trần Phong Sinh đã rời đi, nhưng Lam Ngọc Anh vẫn nhìn về phía cửa, nuốt nước bọt, còn chưa tiêu hóa được.

Chỉ là, cô vẫn chưa hoàn hồn từ tin tức trước, thì tin tức này lại đến.

Trương Tiểu Du cũng giống cô, nhìn về hướng Trần Phong Sinh rời đi, mỉm cười, đột nhiên nói: “Có điều bọn tớ đã ly hôn rồi. Là bốn ngày trước.”

Đến khi chạng vạng tối, Lâm Ngọc Anh mới trở về khách sạn.

Cô và Trương Tiên Du đã không gặp nhau nhiều năm, quả thực có rất nhiều chuyện để nói, nếu không phải nay cô còn phải sắp xếp lại bài phỏng vấn thì hai người có lẽ không thể tách nhau ra được.

Vừa xuống taxi, điện thoại đã vang lên, là Trương Tiên

Du gọi tới.

Lam Ngọc Anh nhận điện thoại, nghe bên kia nói một tràng, cô cười bảo đảm: “Tiên Du, cậu yên tâm, mai tớ sẽ chuyển đến chỗ cậu.”

Khi Trương Tiên Du trở về biết được cô ở khách sạn, lập tức bảo cô nên dọn đến nhà cô ấy ở, còn mắng rằng lúc trước khi cô ấy trở về Sài Gòn, hai người đã cùng nhau chen chức trong một căn phòng thuế, bây giờ đương nhiên phải báo đáp.

Lúc đó Lam Ngọc Anh không đồng ý mà hỏi đối phương có còn ở khu chung cư lúc trước không, cô không bị mất trí nhớ, đương nhiên cô biết đó thật ra là nhà của Hoàng Trường Minh.

Trương Tiên Du trực tiếp từ chối, nói rằng nó ở gần sông, tuy không nói rõ nhưng cô cũng đoán được một chút. Đó chắc là nhà của Trần Phong Sinh. Không biết hai người họ sống bao lâu, nhưng chắc chắn bây giờ chỉ có

Trương Tiên Du sống ở đó một mình. Có lẽ ngoài việc không muốn cô ở khách sạn thì cô ấy còn muốn có người ở cùng mình nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK