Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 460

Lúc này bánh bao nhỏ hoàn toàn không thèm trả lời nữa, khuôn mặt nhỏ lạnh lùng vặn vẹo, muốn bao nhiêu kiêu ngạo thì có bấy nhiêu.

Thím Lý đi đến bên cạnh Hoàng Trường Minh, lo lắng lo nói: “Sau khi về đến nhà thì cậu chủ nhỏ bắt đầu tức giận, lúc ở trên lầu còn ném mô hình xe mà mình thích nhất xuống đất. Đến bây giờ vẫn chưa ăn gì hết, bác sĩ đã kê thuốc rồi nhưng mà phải ăn xong mới được uống

Hoàng Trường Minh nhíu mày, hơi đau đầu.

Từ sau khi con trai cai sữa thì ăn uống dần trở thành vấn đề khó giải quyết, không những kén ăn mà còn không thích ăn. Trước đây anh đã mời nhiều đầu bếp dinh dưỡng về nhà, nhưng dù có làm thế nào thì cũng không khiến con trai thèm ăn. “Để tôi thử.” Hoàng Trường Minh đi đến.

Nhận lấy cái bát trong tay chú Lý, kéo ghế ngồi đối diện con trai, cầm thìa múc cháo đưa qua.

Bánh bao nhỏ không thèm nhìn một cái, vẫn ngồi dáng cũ. “Hoàng Thiên Vũ

Hoàng Trường Minh trầm giọng.

Bả vai bánh bao nhỏ rụt lại, nhưng hai má vẫn phồng lên.

Đây chính là lí do cậu bé ghét tên của mình, mỗi lần bố gọi cả tên họ đều khiến cậu bé sợ hãi.

Hoàng Trường Minh vươn tay chọc một cái, khuôn mặt nhỏ lập tức như bong bóng bị xì hơi. Sau khi thua trận, bánh bao nhỏ miễn cưỡng mở miệng, mỗi lần đều bị bố ép buộc thì cậu bé mới miễn cưỡng phối hợp chút.

Nhìn chén cháo nhỏ hết sạch, mi tâm Hoàng Trường Minh mới giãn ra một chút, sau đó mới quay sang hỏi hai người đứng bên cạnh: “Thím Lý, rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì vậy?” “Chuyện này đều do tôi. Ông Phong không nỡ rời xa cháu trai nên muốn cậu chủ nhỏ ra sân bay tiễn ông ấy. Nhưng không ngờ lúc đi ra có một đoàn khách du lịch đi đến, chặn lối ra, tôi không cẩn thận đã để lạc cậu chủ nhỏ.

Chờ đến khi tôi đi tìm thì đã không thấy người đâu nữa.”

Thím Lý nói đến đây lại thấy sợ, vành mắt nhịn không được đỏ lên, chủ Lý đi đến vỗ bả vai bà: “Chúng tôi xem camera giám sát ở sân bay cũng không tìm thấy, có thể là do góc chết. Sau đó chúng tôi báo cảnh sát, không lâu sau thì cảnh sát thông báo đã tìm thấy, may mà có cô gái kia.” “Cô gái?” Hoàng Trường Minh híp mắt. “Đúng vậy.

Thím Lý gật đầu: “Chắc do cậu chủ nhỏ chạy vào xe của cô ấy, lúc xuống xe mới phát hiện ra. Sau đó cậu chủ nhỏ phát sốt cũng là cô ấy đưa đến bệnh viện, lúc tôi và ông Lý chạy đến thì cậu chủ nhỏ đang ngủ ở bệnh viện, cũng đã hạ sốt. “Cô ấy đã hôn con.”

Bỗng dưng giọng nói vang lên. “..” Hoàng Trường Minh nhíu mày.

Bánh bao nhỏ ngẩng đầu lên, lọn tóc trên trán hơi rũ xuống, khuôn mặt lạnh lùng nhẹ giọng nói: “Sau này cô ấy sẽ là người phụ nữ của con.”

Ánh đèn trong phòng phẫu thuật sáng chói trên đầu.

Cả quá trình phẫu thuật cô cứ nhìn ngọn đèn ấy mãi, sợ rằng mình mà không nhìn thì giây tiếp theo sẽ không nhìn thấy nữa, vì thế cô cứ nhìn mãi. Không biết qua bao lâu, cô cảm thấy sức lực của mình dần cạn kiệt thì cuối cùng cũng mơ hồ nghe thấy tiếng trẻ sơ sinh khóc, rất nhẹ, rất nhỏ. Cô cố gắng nghe lại nhưng không nghe thấy nữa.

Sau đó ai đó đã dùng tiếng Anh nói chuyện, lời nói rất tàn khốc: “Rất xin lỗi. Chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng không thể giữ được đứa trẻ”

Không, không thể nào.

Cô dường như phát điên, cố gắng xuống khỏi bàn mổ.

Thế nhưng các bác sĩ nước ngoài đeo khẩu trang lại tiến lên giữ lấy vai cô, ngăn cản sự điên cuồng của cô. Trong tay của một bác sĩ đang bưng cái khay, trên ấy là một đứa trẻ sơ sinh đẫm máu.

Lam Ngọc Anh đột nhiên ngồi dậy.

Ảnh ban mai bên ngoài xuyên qua rèm cửa chiếu vào khuôn mặt tái nhợt của cô, những hình ảnh chân thực trong mơ vẫn còn hiện lên trong đầu cô, phải mất một lúc lâu đồng tử đang giãn nở mới có tiêu điểm trở lại, mồ hôi lạnh ướt đẫm sau lưng.

Nhìn cảnh vật xung quanh cô mới nhớ ra bây giờ bản thân ở đang khách sạn.

Vén chăn lên, Lam Ngọc Anh trực tiếp đi đến phòng tắm, mở vòi nước ra sau đó ngâm mặt mình vào nước lạnh cho đến khi những hình ảnh trong mơ biến mất, các cơ quan nội tạng dần trở lại vị trí cũ.

Cơn ác mộng này đã theo cô suốt bốn năm nay.

Lần nào cô cũng giật mình tỉnh lại, thậm chí có một khoảng thời gian cô không bước chân ra ngoài, đến mức phải đi bệnh viện tiến hành trị liệu tâm lí thì mới có thể sống tiếp, đến bây giờ thỉnh thoảng cô vẫn đến bệnh viện.

Lam Ngọc Anh thở dài nhìn bản thân mình trong gương.

Rửa mặt xong quay trở lại phòng ngủ thì điện thoại nằm bên gối đổ chuông, cô vừa nhìn thì thấy là đồng nghiệp ở Canada gọi tới. “Ngọc Anh à, cậu đã đến Sài Gòn chưa?”

“Rồi. Đã đến nơi an toàn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK