Mục lục
Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ Lam Ngọc Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1541

Ngay sau đó, cô đóng cửa phòng tắm lại, bước từng bước nhỏ ra khỏi phòng tắm. Sau khi rời khỏi phòng tắm, cô chẳng thèm liếc nhìn Chu Lan Vy đang ngồi trong phòng khách, mà đi thẳng tới bên cửa sổ.

Bên cạnh tấm rèm màu nâu, có một cái tủ cao hai mươi tấc.

Trương Tiểu Du mở tủ lấy ra một bộ đồ sạch sẽ thoải mái, sau khi đứng dậy liền đối mặt với người phụ nữ đang ngồi trên ghế sopha.

Như thể chợt nhớ ra còn có người trong phòng, nét mặt cô hơi hoảng hốt cô giơ tay vén tóc vào bên tai và cất giọng xin lỗi nói: “Xin lỗi, có lẽ cô phải chờ một lát, cầm thú nói có người ở ngoài, bảo tôi đi lấy quần áo giúp anh ấy!”

“…” Sắc mặt Chu Lan Vy khẽ tái xanh.

Từ lúc cô bước ra ngoài, Chu Lan Vy đã quan sát cô, vừa liếc mắt đã thấy không chỉ quần áo cô ướt đẫm mà chỗ cổ áo có cúc áo được cởi ra so với lúc bước vào. Còn bờ môi cô sưng đỏ hơn như thể vừa mới bị ai đó tàn sát một cách bừa bị Cho dù dùng đầu ngón chân để nghĩ, ngay cả đồ ngốc cũng biết bọn họ đã làm gì ở trong đó!

Trong lòng Chu Lan Vy ghen tị không thôi. Khi cô ta đứng dậy, còn chưa kịp nói tiếng nào thì bóng dáng của Trương Tiểu Du đã biến mất trong phòng ngủ.

Cô ta chỉ có thể ngồi xuống, tiếp tục chịu đựng, tiếp tục chờ đợi.

Trương Tiểu Du đưa quần áo vào phòng tắm, nhìn anh mặc chỉnh tề xong, cô mới yên tâm để anh đi ra ngoài.

Trần Phong Sinh khẽ nhíu mày, anh cảm thấy nghỉ ngờ với sự khác thường đêm nay của cô. Sau khi ra khỏi phòng ngủ, khi bắt gặp đồng nghiệp Chu Lan Vy ngồi trong phòng khách, ánh mắt anh khẽ dao động, trong lòng cô đã hiểu rõ nhưng trên mặt không thay đổi, vẫn duy trì vẻ lười biếng trước sau như một.

Trương Tiểu Du theo anh ra khỏi phòng, cô ho khan: “Để Bác sĩ Vy chờ lâu!”

“Bác sĩ Phong!” Vừa nhìn thấy anh, Chu Lan Vy lập tức đứng lên.

‘Sau khi ngồi xuống sopha một lần nữa, Trương Tiếu Du chậm rãi mở miệng: “Khi Bác sĩ Vy vừa đến anh đang tắm, cô ta nói có chuyện quan trọng liên quan tới công việc muốn bàn với anh”

“Chuyện gì?” Trần Phong Sinh rướn môi lên.

Bị cô giành nói trước, nét mặt của Chu Lan Vy hơi mất tự nhiên.

Đâu có chuyện gì quan trọng, vừa rồi còn tưởng rằng Trương Tiểu Du cổ tình không cho cô ta nói, bởi vậy cô ta mới bịa ra một cái cớ. Hiện tại, chỉ có thể kiên trì trả lời: “Thực ra cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ muốn hỏi anh đã giải quyết xong chuyện nhà chưa?”

“Ừm” Trần Phong Sinh nhàn nhạt đáp lại.

Trong lòng Trương Tiểu Du cảm thấy khinh thường, vậy mà cô ta nói có chuyện quan trọng liên quan tới công việc!

Chu Lan Vy đợi hồi lâu, trong lòng cô ta thấy rất khó chịu. Lúc này gặp được Trần Phong Sinh, cô ta không muốn bỏ qua cơ hội nên chủ động mở miệng hỏi: “Ơ đúng rồi, Bác sĩ Phong, chiều nay anh vắng mặt. Trong cuộc họp, bệnh viện đã đề xuất một nghiên cứu lâm sàng về bệnh tim mạch…”

Tiếp theo, trong phòng khách, bọn họ đang nói về thuật ngữ y học.

Trương Tiểu Du cũng không hé môi, đến khí bọn họ nói tới câu thứ ba, cô đột nhiên nói chen vào, ngáp một cái: “Buồn ngủ quát Cầm thú ơi, em muốn ngủ!”

Mặc dù là lời nói một phía, nhưng tay cô đã phủ lên bàn tay của Trần Phong Sinh.

Tư thế này rất rõ ràng, chính là muốn hai người ngủ chung!

Khuôn mặt tuấn tú của Trần Phong Sinh khẽ nghiêng sang, đôi mắt đào hoa chậm rãi liếc nhìn cô, anh nhếch môi lên: “Ừm…

“Bác sĩ Phong…”

Trần Phong Sinh kéo Trương Tiểu Du bên cạnh đứng lên, anh cắt ngang lời Chu Lan Vy: ‘Bác sĩ Vy còn gì chưa hiểu, ngày mai cô có thể nêu ra trong buổi thảo luận, hoặc nếu có thời gian có thể đi tìm phó chủ nhiệm Lưu. Đã trễ lắm rồi, xin lỗi tôi không tiễn cô được!”

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK